Anh nói bao quát nhưng Dư Tương lại hiểu ra, rất có khả năng cô gái kia đã hủy hoại tiền đồ Từ Kiến Quốc, cho dù hai người đó lại về bên nhau lần nữa thì cũng bằng mặt không bằng lòng, nửa đời sau đều sống trong oán hận, nếu như phía nữ có khả năng khống chế tình hình bên nhà trai thì còn khả quan, nếu như không thể thì sau này không chừng sẽ có cuộc báo thù.
“Đổi lại là anh thì anh sẽ làm thế nào?”
Ninh Miễn buông tay ra vẻ vô tội: “Anh cũng đã từng về quê làm Tri Thanh nhưng anh chưa từng làm ra loại chuyện thế này nên không suy nghĩ ra được.”
“Ồ, vậy anh có quen biết được cô gái nào có lòng quan tâm anh dưới quê không? Nói không chừng hôm nào đó người ta đến tìm anh đấy?”
“Căn bản không thể —”
Lời nói chắc chắn của Ninh Miến nói ra được một nửa thì đột nhiên vui vẻ hẳn lên, vô cùng ngạc nhiên hỏi cô: “Dư Tương Tương, em hỏi giả thiết này làm gì? Em lo là anh sẽ làm ra chuyện gì có lỗi với em sao?”
Cuối cùng cũng ghen rồi? Vô tình cắm liễu liễu lên um sao?
Dư Tương khựng lại, không thèm suy nghĩ gì phản bác lại: “Vốn dĩ không có mà, em chỉ tiện miệng hỏi thôi, chỉ vì chuyện này mà hôm nay em đã thảo luận với bạn học hết nửa ngày trời nên muốn nghe ý kiến của một người khác nữa không được sao?”
Hơi thẹn quá hóa giận rồi.
Ninh Miễn nhanh trí khẳng định: “Đúng đúng đúng, em nói rất đúng.”
Sau đó cô trợn mắt nhìn anh.
Dư Tương không quan tâm đến anh nữa, cầm cặp sách lên vào phòng làm việc làm bài tập, nhưng cô lật quyển vở hết nửa ngày cũng không học vào, hai người ở hai thế giới…
Tương lai cô và Ninh Miễn cũng là người của hai thế giới.
Dư Tương nhắm mắt lại, không để cho sự không cam tâm kia chiếm lấy đầu óc, cuộc sống của cô không phải là trò chơi trong tay người khác, còn cô không muốn bị người khác tùy ý sắp đặt.
Còn về Ninh Miễn…
Dư Tương thừa nhận cô là một người bá đạo tham lam, nếu như không có được tất cả thì cô thà từ chối còn hơn.
Lúc mở mắt ra lại thì Dư Tương đã bình tĩnh hơn, cô không muốn suy nghĩ về đống bài tập kia nữa, buông bỏ rồi đứng dậy bước ra ngoài tìm đồ ăn vặt, phiền muộn qua đi thì cơn đói bắt đầu lên tiếng rồi.
Ninh Miễn đi từ nhà bếp ra ban công lấy tỏi đang treo gió, đúng lúc nói với cô: “Có phải đói rồi không? Lúc anh về có mua bánh gato, trong tủ đấy, em ăn một miếng hoặc nửa miếng gì đó trước đi.”
“Được.”
Anh rất thích dáng vẻ ngoan ngoãn đáp lại của cô, vô cùng đáng yêu, anh mong muốn đặt cô trong lòng bàn tay, che chở thật cẩn thận.
Mùi vị của bánh gato không tệ, Dư Tương ăn hết một nửa, nhớ đến số táo đỏ mua về để làm bánh táo đỏ không thấy đâu nữa, rất nhanh cô đã quyết định hai hôm này phải làm cho bằng được, những ngày tháng nhàn nhã buồn chán như này không biết khi nào mới kết thúc, vậy thì trước khi kết thúc thì cố gắng vui vẻ hết sức là được.
Sau khi chuẩn bị xong tâm lý thì chuông điện thoại vang lên.
Nhấc máy lên, là Chu Tư Tề gọi đến.
“Ninh Miễn đúng không?”
“Tôi là Dư Tương.”
Chu Tư Tề sững sờ một lúc: “Em gọi Ninh Miễn nghe điện thoại đi.”
Anh ta có ý đối địch với Dư Tương, như thể đang bảo vệ Lư Phỉ Phỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-423.html.]
“Anh là ai?”
“Em nghe không ra anh là ai sao?”
“Không nhận ra, anh cảm thấy giọng của anh rất dễ nghe sao?”
Chu Tư Tề chau mày, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn tự nói tên mình ra.
Dư Tương cũng không quan tâm, trong lòng cô Chu Tư Tề chỉ là một người lạ mà thôi, sau này xuất hiện cũng không được bao nhiêu, cô buông ống nghe xuống lười biếng đi đến nhà bếp.
Ninh Miễn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt chất chứa sự tự nhiên và ý cười: “Sao vậy? Vừa rồi nói chuyện với ai đấy?”
“Chu Tư Tề gọi đến tìm anh?”
“Anh ta sao? Tìm anh làm gì?”
“Không biết nữa, anh ta không muốn nói với em chăng, cứ bảo em gọi anh nghe điện thoại.”
Ninh Miễn hơi sợ, anh buông d.a.o xuống rồi rửa tay, sau đó đi nghe điện thoại, đầu dây bên kia Chu Tư Tề đợi đến đau lòng, từng giây từng phút đều là tiền, hai tên này không để ý vấn đề này sao?”
“Có chuyện gì?”
“Sao em nghe điện thoại chậm quá vậy?”
“Có chuyện thì nói đi.”
Chu Tư Tề cũng không tiếp tục so đo nữa: “Ngày mốt chúng anh về nhà, anh em họ chúng ta lâu ngày không gặp như vậy nên cùng nhau ăn một bữa cơm chứ nhỉ. Anh mời.”
“Tôi và Dư Tương sao?”
“… Không phải, một mình em đến là được rồi.”
Ninh Miễn không khỏi nhíu mày: “Còn có ai nữa?”
Chu Tư Tề biết mình lỡ lời nên bổ sung thêm: “Đều là đàn ông với nhau cả, đưa phụ nữ đến không tiện đúng không?”
“Tôi xem thời gian đã.”
“Hội nghị của các cậu ngày mai là xong, đúng lúc chúng ta đi ăn cùng nhau, có được không?”
Ninh Miễn ừm một tiếng không rõ có ý gì, đến cuối cùng anh cũng không có suy đoán quá đáng nào với anh họ mình cả, nói xong thời gian địa điểm thì cúp điện thoại.
Trong phòng, Dư Tương bắt đầu làm món thịt gà xào đậu phộng, động tác tay rất thành thục nhẹ nhàng, điều quan trọng nhất là trông rất đẹp mắt.
DTV
Ninh Miễn nói chuyện tụ tập nhưng Dư Tương lại tùy tiện gật đầu, xem như là cho phép.
“Anh sẽ về sớm thôi.”
“Chẳng lẽ anh không sợ người ta nói vợ anh quản anh nghiêm sao?”
“Anh rất mong ngày nào đó có thể danh xứng với thực.”
Những việc đấu võ mồm như vậy Dư Tương không đấu lại Ninh Miễn, dùng ánh mắt bảo anh rửa nồi rửa chén đi, Ninh Miễn nghe lời đi làm, cứ cảm thấy bầu không khí không nhẹ nhàng như lúc nãy.