Sau đó xảy ra bi kịch, chuẩn bị không đủ đồ bảo vệ, chỉ còn lại hai cái.
Càng dùng càng tiếc, mấy ngày tết cũng không dễ mua.
“Sao anh lại quên mua chứ?”
Dư Tương vẫn luôn nhịn cười suốt: “Sao em biết.”
DTV
Ninh Miễn là một người rất kiềm chế, chỉ có duy nhất lúc này, rất là khó xử nên dùng hết một lần hay là chia ra từng đợt, trải qua một đêm tuyệt đẹp của hai người
Từ khi bắt đầu đến hiện tại, Ninh Miễn luôn nói được làm được, trước giờ chưa từng thiếu các biện pháp bảo vệ, nên Dư Tương bình an vô sự, lúc này đây, cô im lặng chờ đợi sự lựa chọn của anh.
“Tùy anh.”
Ninh Miễn ôm lấy eo cô: “Em ác thật đấy, sao có thể để anh chọn chứ?”
“Lẽ nào anh muốn có con?”
Ninh Miễn chầm chậm phủ lên người cô, kiên định nói: “Không muốn, giờ còn chưa phải thời cơ tốt cho lắm, anh cảm thấy có thể chờ đến hai năm sau khi em tốt nghiệp.”
Nếu lúc này họ xa nhau ra nước ngoài học chuyên sâu, muốn có con chắc chắn không phải là sự lựa chọn tốt lắm.
“Tốt nhất là công việc của hai chúng ta ổn định, mọi thứ đều thành thục rồi, lại nói đến chuyện con cái.”
Anh sắp xếp mọi thứ xong hết rồi, chỉ đợi một cái gật đầu của cô.
Dư Tương theo đó mà suy nghĩ, lo lắng từ tận đáy lòng: “Anh thấy hai người chúng ta hợp với việc có con sao?”
Cô không có lòng kiên nhẫn gì với trẻ con, có lẽ tình thương mẹ hiền vẫn luôn không được khơi dậy, mà biểu hiện của Ninh Miễn với mấy đứa trẻ nhà hàng xóm thân thiết ngày thường cũng không có gì đặc biệt, con cái đối với họ mà nói là chuyện vô cùng xa vời.
Ninh Miễn lại cảm thấy câu hỏi này hơi chói tai, chắc nịch nói: “Hợp.”
Anh đã nghĩ xong tên của con luôn rồi.
“Thật sao?”
Ninh Miễn lại dùng hành động để trả lời, dây dưa đến khi Dư Tương xin tha mới dùng hết chỉ tiêu hôm nay.
Chuyện con cái không chỉ thảo luận một lần, trong mấy ngày năm mới đến nhà họ hàng tiếp theo, Dư Tương cho đi không ít bao lì xì mừng tuổi, còn bản thân thì không nhận lại được một đồng nào.
Cả đời này cũng không biết có con để giúp cô kiếm lại số tiền đó hay không nữa.
Lỗ rồi, lỗ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-439.html.]
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ tết, hai người xã giao xong, đờ đẫn với đống quà tết nhận được ở trong nhà, đều là bánh ngọt na ná nhau, để qua mấy ngày liên tiếp cũng không còn mềm, làm sao ăn hết cũng là một vấn đề.
Đang chần chừ, thím ở nhà đối diện đến gõ cửa.
“Chiều nay mẹ của chủ nhiệm Kỳ đến nhà chúc tết các con nhưng các con không có nhà, bà ấy gửi quà lại ở chỗ thím, đây, con nhanh lấy về đi.”
Dư Tương không thể nói không nhận với thím nhà đối diện, cảm ơn người ta rồi đóng cửa, nhìn hai túi quà, hơi bất lực.
Người ta đến tặng quà tết, nhận quà rồi thì họ phải trả lễ.
Ninh Miễn im lặng vẻ mặt bình tĩnh: “Anh ghét năm mới đi chúc tết họ hàng, ghét giao tiếp xã giao.”
Dư Tương khoanh tay: “Lúc trước anh đâu có nói vậy với em.”
“Vậy à?”
Ninh Miễn không hề muốn che giấu đãi ngộ khác biệt của anh với cục cưng.
Thật lòng mà nói, Dư Tương và Ninh Miễn vẫn luôn tránh né việc tiếp xúc với hai mẹ con Kỳ Thao, nhưng vì ở trong cùng một khu chung cư, mẹ Kỳ lại không biết giữa bọn họ đang có khoảng cách, bà ấy nhớ lần mình gãy xương đã được Dư Tương đưa đến bệnh viện nên dù bọn họ thường không đi lại vào ngày tết, năm nay mẹ Kỳ lại chủ động đến nhà. Dù sao bà ấy cũng là người lớn, bọn họ không thể làm như không thấy được.
Thế nên, Dư Tương tìm mấy món phù hợp để người già dùng giữa rất nhiều món quà do người khác gửi tặng trong ngày lễ để tặng lại bà ấy một món quà có giá trị tương đương.
Nhân lúc trời vẫn chưa tối, hai người cùng đi tới nhà họ Kỳ. Mẹ Kỳ đã tháo bột thạch cao, quá trình khôi phục cũng tốt, lúc nhìn thấy hai người họ bà ấy cực kỳ nhiệt tình, vui vẻ như là có chuyện gì tốt lắm.
“Các cháu khách sáo quá, sao lại mang nhiều đồ như vậy?”
“Nên vậy bác ạ.”
Trước khi tới đây, Dư Tương và Ninh Miễn đã bàn bạc sẽ khách sáo lần này, sau Ngày tặng quà sẽ duy trì khoảng cách, làm hàng xóm không xa không gần là tốt nhất.
Ninh Miễn rất hài lòng với kế hoạch này.
Vì vậy, sau khi chào hỏi, nội dung cuộc trò chuyện rất đơn giản, họ có thể kết thúc để rời đi bất cứ lúc nào.
Nhưng dường như mẹ Kỳ không phát hiện ra sự thờ ơ của họ, chỉ lo thao thao bất tuyệt về chủ đề của mình. Nhà họ Kỳ cũng có một con rùa, lớn hơn con rùa của nhà Dư Tương một chút, bây giờ đang ngủ trong góc nhà.
Dư Tương nhìn thấy, thuận miệng hỏi: “Bác gái, đây là rùa nhà bác nuôi à? Trông có vẻ lớn tuổi rồi nhỉ.”
Thế lại càng tốt, câu nói này của cô lập tức bật công tắc nói của mẹ Kỳ.
“Lúc trước, con rùa này được Kỳ Thao nuôi, đã ở nhà bác mười năm rồi. Lúc đó Kỳ Thao lén vợ chồng bác xuống sông bắt cá, thế là bắt được con rùa này. Vì chuyện này mà cha của thằng bé rất tức giận, còn lấy dây mây đuổi đánh Kỳ Thao, cũng may là thằng bé trốn nhanh, nếu không đã bị đánh một trận ra trò rồi.”
Ninh Miễn nhíu mày, Dư Tương cười gượng.