Sau khi ăn xong, người lớn nam nữ chia ra ngồi xuống, nói mấy chuyện phiếm khác nhau. Khẩu vị của Phó Trân Trân không tốt lắm nên sau khi ăn xong đã chạy ra ngoài ói một lần. Dư Tương phản ứng rất nhanh, cầm cốc nước trên bàn đi ra ngoài cùng chị ấy.
"Chị dâu không sao chứ ạ?"
Phó Trân Trân đã nôn xong, ôm n.g.ự.c nói lời xin lỗi: "Chị không sao, em đừng đứng đây, mùi này không dễ ngửi mấy."
Dư Tương bật cười: "Không có việc gì đâu ạ. Chị dâu, em là người đã từng trải qua việc bón phân ở nhà nông đấy. Chút bẩn này sao có thể tính là bẩn được chứ."
"Tính tình em thật tốt. Ninh Miễn thật là có phúc."
"Hì hì, anh ấy nghe thấy cũng chưa chắc đã cho là vậy đâu."
Phó Trân Trân thấy nụ cười hơi đắc ý của cô, hiểu rõ là cô có tâm lý được chiều sinh kiêu. Sao chị ấy có thể không nhìn ra được hai người này vô cùng đằm thắm được chứ, nhưng chị ấy lại không tiếp tục nói về chủ đề này nữa mà là nhận lấy cốc nước hớp một ngụm súc miệng.
"Chị ổn hơn rồi. Chúng ta quay về thôi."
Triệu Phương cũng muốn thể hiện, chỉ là không muốn tới quá gần, sợ nhìn thấy mấy thứ bẩn thỉu ghê tởm nên đứng phía xa ân cần hỏi thăm: "Chị dâu, chị không sao chứ?"
Phó Trân Trân cũng không để ý: "Không có việc gì."
Chờ hai người đi tới, Triệu Phương mới tiến lên phía trước hai bước để đỡ Phó Trân Trân, bởi vì lúc này Chu Cầm Vân và bác gái cả Ninh đã cùng tới đây để quan tâm tình huống của Phó Trân Trân.
"Trân Trân không sao chứ?"
"Mẹ, thím nhỏ, con không sao..."
Vừa mới dứt lời, Phó Trân Trân đã cảm nhận được một trận nước chua ùa lên trên ngực. Chị ấy vô thức cúi đầu xuống: "Ọe..."
Phó Trân Trân còn chưa kịp nôn ra thứ gì, Triệu Phương đang đỡ cánh tay chị ấy nghe thấy tiếng nôn nữa mà đẩy chị ấy ra mà chẳng thèm suy nghĩ. Phản ứng của cô ta là ngay lập tức tỏ vẻ cực kỳ ghét bỏ, cứ như hận không thể ném Phó Trân Trân ra xa một chút vậy.
Mà Phó Trân Trân lại không ngờ cô ta đẩy mình ra nên thân hình đứng không vững lảo đảo ngã sang một bên. Trùng hợp làm sao mà trên mặt đất chỗ chị ấy giẫm xuống lại chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện mấy hòn đá nhỏ. Chu Cầm Vận và bác gái cả Ninh trơ mắt nhìn chị ấy ngã xuống đất. Triệu Phương muốn thò tay ra kéo nhưng lại không thể bắt được ống tay áo của Phó Trân Trân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-452.html.]
Phó Trân Trân che bụng theo bản năng, thế nhưng cơn đau trong dự đoán lại không hề xuất hiện.
Có người ôm lấy chị ấy từ phía sau.
Dư Tương đang cầm cốc nước, bước chậm phía sau không đuổi kịp Phó Trân Trân nên cô chỉ tới kịp lúc Phó Trân Trân ngã xuống. Cô bèn ôm lấy vai chị ấy, nhưng Phó Trân Trân là một người trưởng thành. Mặc dù Dư Tương đỡ được chị ấy nhưng vì sức của cô không đủ để đỡ cho cả một người lớn nên bản thân cô cũng bị kéo theo xuống. Thế nhưng trước khi rơi xuống đất, cô đã liều c.h.ế.t chống mình xuống không để Phó Trân Trân chạm vào nền.
"Trân Trân!"
"Dư Tương!"
Chu Cầm Vận và bác gái cả Ninh chạy chậm tới nâng Phó Trân Trân dậy. Bác gái cả Ninh luống cuống hỏi vội: "Trân Trân, con có sao không? Có bị ngã đập xuống không?"
Lần trước Phó Trân Trân sinh non, bác sĩ đã nói rằng lần này chưa chắc đã có thể giữ được. Nếu là vậy thì rất có thể Phó Trân Trân sẽ hình thành thói quen sinh non, quá trình mang thai sẽ rất gian nan.
Chu Cầm Vận nâng cháu dâu dậy rồi ngay lập tức xoay người đỡ con dâu mình lên. Bà nhìn thấy tận mắt đầu gối của Dư Tương đập mạnh xuống mặt đất. Bây giờ trời lạnh như vậy, đất lại cứng, dù chỉ là đập một chút cũng không thể qua loa được.
"Tương Tương, con sao rồi?"
Đầu gối Dư Tương rất đau. Cô đứng lên theo lực kéo của Chu Cầm Vận rồi lắc đầu nói: "Mẹ, con không sao."
May quá, hẳn là Phó Trân Trân và đứa nhỏ không xảy ra chuyện gì.
Lúc người trong phòng khách nghe thấy tiếng động chạy tới thì hai người đều đã đứng vững lại rồi.
Phó Trân Trân không có gì khác thường. Chị ấy bèn quay về phía Dư Tương nói với vẻ vô cùng biết ơn: "Tương Tương, lần này may mà có em."
"Chuyện nhỏ ấy mà. Chị dâu không có chỗ nào không thoải mái chứ?"
"Không có, chân của em có sao không?"
DTV
Dư Tương xoay người xoa xoa chân mình: "Chắc là không sao."