Sau khi nhà họ Triệu biết chi tiết chuyện đã xảy ra thì đương nhiên chẳng còn mặt mũi nào mà đuổi theo nhà họ Ninh muốn cứu vãn nữa.
Sau khi ở nhà bà Ninh dưỡng thai một tuần và xác định thai nhi đã không còn gì đáng ngại, Phó Trân Trân mới quay về nhà mình. Có lẽ do được Dư Tương nhắc nhở nên Phó Trân Trân cẩn thận hơn bình thường rất nhiều. Ăn mặc ngủ nghỉ chị ấy đều để ý đến phản ứng của đứa nhỏ trong bụng. Nhìn bụng càng ngày càng lớn, nụ cười của chị ấy cũng càng ngày càng hạnh phúc.
"Tương Tương, em cảm thấy sau khi đứa nhỏ ra đời đặt tên là Tráng Tráng có được không?"
Đứa nhỏ này không dễ gì có được nên Phó Trân Trân không có nhiều kỳ vọng lắm. Chị ấy chỉ hy vọng con mình có thể khỏe mạnh bình an lớn lên, tốt nhất là bé sẽ được sinh ra một cách khỏe mạnh và chắc nịch.
Dư Tương chống cằm hỏi: "Thế nếu là con gái chị cũng định đặt tên bé là Tráng Tráng sao?"
Phó Trân Trân cẩn thận ngẫm lại rồi đáp: "Chị và Ninh Hi cũng đã thảo luận vấn đề này rồi. Cả hai đều cảm thấy nếu sinh con gái cũng có thể đặt tên này."
"Thật vậy hả? Được rồi, thế em sẽ chờ phát tiền lì xì cho Tráng Tráng."
Đứa nhỏ này ra đời vẫn kịp nhận tiền lì xì năm mới năm nay.
Trong nụ cười của Phó Trân Trân tràn đầy khát khao: "Vậy em cũng nhanh sinh một đứa đi. Tương lai cũng có thể đưa con đi nhận tiền mừng tuổi."
Dư Tương bĩu môi: "Em đây thà cống thêm một ít tiền mừng tuổi trước cũng được. Em không vội, bọn em thật sự không vội."
Phó Trân Trân cười to không thôi. Chị ấy luôn cảm thấy Dư Tương là một người cực kỳ hài hước.
Sau khi bảo vệ được đứa nhỏ, chỉ thỉnh thoảng Dư Tương mới nghe Trường Phong hỏi về tình hình gần đây của Tráng Tráng. Cô hoàn toàn không hề giấu diếm mà báo cho cậu ta biết. Sau khi Trường Phong biết Tráng Tráng đang rất khỏe mạnh lớn lên trong bụng Phó Trân Trân, cậu ta cứ luôn tỏ vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-457.html.]
Trường Phong: "Thôi vậy, cứ như vậy trước đã."
Dư Tương càng muốn lửa cháy đổ thêm dầu, xát muối vào vết thương. Cô nghiêm túc nói: "Trường Phong, sau này đứa nhỏ này sẽ được chào đời bình an chứ? Cậu cảm thấy thế nào? Có phải cần nhìn khuôn mặt mới đoán được không? Vả lại tôi cảm thấy sau khi số phận của Phó Trân Trân thay đổi cũng không tạo thành mối nguy nào cho Ninh Miễn. Cậu có nghĩ như vậy cũng được không?"
Trường Phong khẽ cắn môi nhưng vẫn nói một cách chắc nịch: "Bây giờ vẫn chưa xác định được gì cả, hẳn là như vậy."
Nếu chưa chắc chắn thì Trường Phong sẽ không phải nghiến răng nghiến lợi như vậy. Điều này chứng tỏ rằng khả năng thành công là vô cùng lớn.
Dư Tương khá vui vẻ. Ít nhất thì việc cô bảo vệ được đứa nhỏ của Phó Trân Trân cũng có thể chứng minh rằng con người có thể thắng được ông trời rồi. Như vậy dù là kẻ nào muốn áp đặt nội dung trong nguyên văn hay số phận sắp đặt cho cô đều là vô nghĩa hết.
Nếu không tiến hành theo kịch bản của nguyên văn thì ngay từ đầu tất cả mọi người đều đã đi sai đường, mà sự tồn tại của cô lại chính là sai lầm lớn nhất.
Dư Tương nghiêm túc cân nhắc. Hẳn là lần này cô có thể lợi dụng rồi.
Cô không tin vào số phận, lại càng không thích bị người khác áp đặt một cái số phận mà mình không thích. Kẻ nào dám áp đặt cô bằng một số phận nhất nhất không thay đổi thì sớm muộn gì cô cũng sẽ xử lý kẻ đó, tránh việc để người ta tiếp tục lừa gạt mình.
Sau đó có một chuyện lại xảy ra khiến Dư Tương rất bất ngờ.
Ngày Dư Lộ trở lại Yến Thành, lúc Hứa Chấn Uyên chấp hành nhiệm vụ bị thương nặng. Viên đạn kia suýt nữa đã b.ắ.n trúng trái tim Hứa Chấn Uyên, may mà lệch chứ không anh ta đã đi đời nhà ma từ lâu rồi.
Hứa Chấn Uyên được đưa tới bệnh viện Yến Thành để phẫu thuật, vậy thì đồng nghĩa với việc Dư Lộ không thể ở lại khu người nhà dành cho bộ đội được nữa.
DTV
Lúc tin này truyền tới, vốn dĩ Dư Tương không có ý định đi thăm hỏi, nhưng hệ thống lại tuyên bố nhiệm vụ: "Đi xem tình huống của Hứa Chấn Uyên."
Dư Tương giả vờ như không biết gì. Trong nguyên văn Hứa Chấn Uyên sẽ c.h.ế.t trong đợt hành động nghĩ cách cứu viện này. Thế nhưng bây giờ Hứa Chấn Uyên chẳng những không c.h.ế.t mà còn nhặt lại được một cái mạng.