Dư Lộ bất đắc dĩ đi ra ngoài, trong lòng tràn đầy bất an. Hứa Chấn Uyên không hề nói một câu nào bảo vệ cô ta cả. Cô ta thật sự có thể làm cho Hứa Chấn Uyên thay đổi thái độ với mình sao?
Mặc dù cô ta không biết quá rõ tính cách của tiên quân nhưng cũng biết anh ta là một người cực kỳ bao che khuyết điểm. Chẳng lẽ cứ cố gắng lại gần lại khiến Hứa Chấn Uyên coi thường cô ta?
DTV
Trong phòng bệnh.
Hứa Chấn Uyên không nhịn được mà hỏi: "Vì, vì sao hai người lại muốn tới thăm tôi vậy? Còn chuyện gì khác nữa sao?"
Dư Tương nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Mẹ tôi gọi điện thoại báo là anh bị thương. Tôi nhớ mong Dư Lộ nên tiện đường tới thăm anh."
Sau đó cô nhìn sang Ninh Miễn: "Sao mẹ còn chưa tới nữa nhỉ? Hay là anh đi ra ngoài nhìn xem mẹ đã tới chưa?"
Cô đuổi Ninh Miễn đi ra ngoài một cách trắng trợn.
Cái cớ vụng về như vậy ngay cả người bình thường cũng có thể nghe ra là không bình thường. Có ra xem thì cũng nên là đứa con gái như Dư Tương ra mới đúng chứ?
Sự thoải mái quanh người Ninh Miễn ngay lập tức biến mất. Anh bình tĩnh nhìn Dư Tương, sau khi xác nhận không phải cô đang đùa thì lên tiếng: "Mẹ bảo mấy giờ mẹ qua?"
"Cùng thời gian với chúng ta đấy. Hẳn là bây giờ bà ấy tới rồi. Bà ấy không yên lòng để hai chúng ta tới đây."
Đúng thật là khi nghe Dư Tương chủ động nói muốn đi thăm Hứa Chấn Uyên, Lâm Bảo Chi đã rất ngạc nhiên. Bà nói thẳng là mình cũng muốn đến cùng, chỉ sợ hai chị em gặp riêng nhau sẽ lại gây ra chuyện gì ngoài ý muốn. Bà cũng muốn tránh việc Dư Lộ lại đặt bẫy Dư Tương.
Đối với Ninh Miễn mà nói thì đây là lần thứ hai Dư Tương khẳng định với anh là cô muốn anh đi ra ngoài.
Anh liếc mắt nhìn Dư Tương một cái thật sâu rồi kiềm chế cảm xúc tiêu cực của bản thân, không để người ngoài chê cười. Theo nguyên tắc quan tâm cô, anh nhẹ nhàng vuốt cằm: "Được, anh sẽ đi nhanh rồi trở lại."
"Vâng."
Trước khi Ninh Miễn đi ra ngoài, Dư Tương đã chuyển tầm mắt lên người Hứa Chấn Uyên đang nằm trên giường bệnh. Lúc anh đẩy cửa ra, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay. Ninh Miễn hít một hơi thật sâu rồi mới nhấc chân đi ra ngoài.
Trên hành lang thật dài không có bóng dáng của Lâm Bảo Chi. Ninh Miễn nhanh chóng đi dọc hành lang xuống tầng, mặt mũi anh như phủ một tầng băng lạnh lẽo.
Đợi anh đi xa, sợi dây chuyền dần dần nóng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-460.html.]
Là Trường Phong có phản ứng.
【Trường Phong: Dư Tương, nhớ phải chấp hành nhiệm vụ.】
【Phải làm như thế nào?】
【Trường Phong: Chọc giận anh ta.】
Hứa Chấn Uyên vô cùng thông minh. Đối mặt với tầm mắt mang hàm ý đánh giá của Dư Tương, anh ta vẫn giữ được sự bình tĩnh: "Sao cô lại nhìn tôi như vậy?"
"Tôi cảm thấy rất kỳ quái."
"Kỳ quái chỗ nào?"
Dư Tương khoanh hai tay trước ngực, tiến về phía trước hai bước đứng bên giường rồi hỏi từng chữ một: "Tôi nghĩ mãi không hiểu rốt cuộc anh có sức hấp dẫn gì mà lại có thể khiến cho Dư Lộ một lòng một dạ bám dính lấy như thế? Tình cảm của hai người cũng có phải sâu đậm lắm đâu?"
Hứa Chấn Uyên không hề nhúc nhích, giọng điệu cực kỳ bình thản: "Tôi và cô ấy đã là vợ chồng nên đó là chuyện bình thường. Cô cảm thấy tôi không xứng à?"
"Anh muốn nghe lời thật lòng không?"
"... Vẫn đừng nên nói thì hơn."
Dư Tương nhướng mày: "Xem ra trong lòng anh hiểu rất rõ nhỉ? Sở dĩ anh và Dư Lộ chưa tách ra là vì Dư Kiến Kỳ vẫn còn có tác dụng đối với anh hả?"
Cái tay không phải truyền dịch của Hứa Chấn Uyên giật giật. Anh ta vuốt nhẹ góc chăn, vẫn nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Có gây trở ngại gì cho cô à?"
"Cũng không khác lắm. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết rằng thứ mà Dư Kiến Kỳ có thể giúp anh rất hữu hạn. Đối với anh mà nói thì Dư Lộ có hại nhiều hơn có lợi. Vì sao anh vẫn còn muốn ở bên cô ta vậy? Nếu cô ta ly hôn thì tôi còn có chuyện hay để hóng đấy."
Nửa câu sau cô còn nói với vẻ rất nghiêm túc.
Dư Lộ đang đứng với y tá ngoài cửa mặt mày xanh mét. Cô ta muốn lao vào đuổi Dư Tương đi, nhưng cũng muốn biết Hứa Chấn Uyên sẽ trả lời như thế nào. Dù sao thì bọn họ cũng đã có hơn một năm tình cảm. Hứa Chấn Uyên sẽ không thật sự định ly hôn với cô ta đấy chứ?
Y tá nhíu mày thúc giục: "Cô..."
Dư Lộ quay đầu hung hăng lườm y tá một cái khiến y tá nhíu mày, cuối cùng vẫn thành thật đứng đợi. Dù sao thì người bệnh trong phòng cũng cần được chăm sóc.