Lúc tan học, Dư Tương đụng phải Kỳ Thao.
Có lẽ Kỳ Thao cũng biết bọn họ có ý xa lánh nên trong khoảng thời gian này rất ít khi lui tới. Lần này anh ta chủ động mở lời: "Anh nghe nói con rùa nhỏ nhà em không tốt lắm hả?"
Dư Tương: "...Đúng thế."
Hẳn là Trường Phong đã được như nguyện rồi.
- --
Con rùa nhỏ ở nhà vẫn ỉu xìu buồn bã như cũ.
Kỳ Thao hỏi sơ qua tình trạng của nó rồi liên tục nhíu mày giải thích: "Có thể là do nguồn nước nuôi nó lúc trước không sạch sẽ, lại coi thường bệnh tật, hơn nữa gần đây nhiệt độ chênh lệch quá lớn nên nó không thích nghi kịp. Trong nhà anh có kháng sinh, lát nữa anh cầm tới cho em. Em về bôi cho nó thử xem sao nhé."
Dư Tương hỏi với vẻ không chắc chắn lắm: "Có phải nó sẽ không lớn được nữa không?"
"Trước kia lúc anh vừa mang rùa về nhà nó cũng có nhiều tật xấu vậy đó. Các em chưa từng nuôi rùa bao giờ phải không?"
"Đúng thế."
Kỳ Thao cười cười: "Anh sẽ cố gắng hết sức."
Anh ta cũng không hỏi mấy lời linh tinh như vì sao hai người không hỏi sớm gì đó. Nếu không phải nghe thấy chuyện này từ trong miệng mấy người bạn vong niên thì anh ta cũng rất khó để biết được.
"Cảm ơn anh."
Kỳ Thao làm như vô tình nhìn vào đôi mắt đang trợn to của cô, trông thì có vẻ không né không tránh nhưng trong con ngươi lại sáng hẳn lên.
DTV
"Anh về nhà lấy thuốc đây."
Dư Tương nghĩ nghĩ: "Hay là để em tới bệnh viện mua cũng được. Phải dùng bao nhiêu ạ?"
Kỳ Thao bật cười: "Không cần đâu, không thể cho nó dùng nhiều thuốc được. Em cho nó dùng trước đi đã rồi nếu sau này em muốn đi mua thì lại mua sau. Cứ chữa bệnh cho rùa nhỏ trước đi đã."
Chỉ có thể như vậy thôi.
Kỳ Thao đứng dậy đi ra ngoài. Lúc bọn họ vào cửa phòng không khóa hẳn mà là để hở một khe nhỏ. Đây cũng là một cách để tránh tị hiềm. Lúc đi ra khỏi phòng khách, Kỳ Thao nhìn thấy ảnh chụp chung được bày trên bàn của hai người bọn họ, nụ cười của anh ta dần ảm đạm đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-465.html.]
Từ nhà Dư Tương đến nhà họ Kỳ không xa lắm. Khi Kỳ Thao lấy thuốc kháng sinh quay lại thì đụng phải Ninh Miễn đang đạp xe trở về.
"Chủ nhiệm Kỳ."
"Kỹ sư Ninh tan tầm rồi hả?"
Ninh Miễn vuốt cằm, lấy giỏ rau đang treo trên tay lái xuống như thường lệ rồi hỏi với vẻ khó hiểu: "Sao chủ nhiệm Kỳ lại tới đây?"
"Con rùa nhà hai người bị bệnh nên anh vừa mới quay về nhà lấy thuốc đến."
"... Hóa ra là như thế."
Ninh Miễn khóa xe đạp lại, thấy Kỳ Thao không có ý định đem thuốc cho mình thì lên tiếng: "Vậy chúng ta cùng lên tầng đi."
"Được."
Hai người một trước một sau đi vào. Ninh Miễn đi phía trước với nụ cười hờ hững, Kỳ Thao lễ phép đi theo phía sau, không hề có một câu nói dư thừa nào.
Lúc đi đến góc cầu thang từ tầng hai lên tầng ba, Ninh Miễn nghe thấy tiếng Dư Tương đang tám chuyện với chị dâu nhà đối diện. Có vẻ như mấy đứa trẻ nhà đối diện kia cảm thấy rất tò mò về con rùa nhỏ.
"Đúng thế, chúng tôi không biết nuôi nó. Chủ yếu là con ch.ó nhà chúng tôi thích con rùa nhỏ kia thôi..."
"Có phải rùa không ăn nhiều không?"
"Cũng không nhiều lắm. Chị dâu à, có vẻ như mấy đứa trẻ nhà chị rất thích nó thì phải."
"Tụi nó cứ thích chọc mèo chọc chó vậy đó. Từ khi Quyển Quyển nhà các em tới đây, thằng bé đã muốn chạy qua nhìn một cái rồi, nhưng mà lá gan của nó nhỏ quá nên không dám qua ấy chứ."
Rất nhanh sau đó Dư Tương đã nhìn thấy Ninh Miễn. Nụ cười của cô vô thức trở nên thân thiết hơn nhiều: "Anh về rồi à?"
Ninh Miễn ấm áp nói: "Ừ, con rùa thế nào rồi? Hôm nay anh nghe ông cụ ở nơi làm việc nói có thể dùng thuốc kháng sinh bôi thử xem sao nên anh đã mua một tuýp về. Chủ nhiệm Kỳ cũng nói là về nhà lấy thuốc, cũng không biết con rùa này có thể sống được hay không."
Chị dâu nhà đối diện vốn đã có tâm tư hóng chuyện, bây giờ nghe Ninh Miễn nói như vậy, sự nghi ngờ vừa nhen nhóm đã biến mất tăm ngay lập tức. Ngay cả chồng người ta còn không để ý thì không cần phải suy nghĩ gì nhiều nữa.
Kỳ Thao đi ở phía sau nhanh chóng đưa tuýp thuốc trong tay qua cho cô rồi cười nói: "Anh trở về cũng là để lấy loại thuốc này đấy. Em thử xem sao."
Ba người đều đi vào để quan sát tình trạng của con rùa nhỏ. Đứa trẻ nhà đối diện cũng chạy qua theo. Chị dâu nhà đối diện đứng ngoài cửa cũng có thể nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ.
"Thuốc này mỗi lần dùng bao nhiêu là đủ? Có phải lúc cho nó ăn cũng cần lưu ý không?"