Ninh Miễn đáp lại chắc như đinh đóng cột: "Không giống. Chị gái à, bây giờ chị đang trong giờ làm việc, mà chủ nhiệm Kỳ của các chị vẫn còn ở đây. Chị nói mấy lời như vậy có phù hợp không?"
Mặt nhân viên bán hàng tái nhợt đi, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện này nên ngại ngùng nói: "Chẳng phải tôi cảm thấy mới lạ sao."
Dư Tương bỏ bộ đồ may sẵn kia xuống rồi mất hứng nói: "Thôi vậy, vẫn không nên mua thì hơn. Tôi không thích mặc quần áo giống người khác."
Cho dù có thật sự đụng hàng đi chăng nữa thì không chạm mặt tức là cũng không mặc giống nhau. Cần gì phải tặng tiền cho nhân viên bán hàng nồi vuông úp vung tròn này chứ?
Nhân viên bán hàng lại càng không vui, giận mà không dám nói. Chủ nhiệm Kỳ đang đứng ngay trước mặt, nếu người xem xong không mua đồ có khi còn phê bình cô ta nữa cũng nên. Thế là cô ta cuống quít giới thiệu: "Nơi này còn có một bộ váy liền áo chỉ có một bộ duy nhất, hay là cô xem thử nhé?"
"Không cần đâu."
Dư Tương nhìn ngó xung quanh: "Hay là chúng ta đi mua giày đi? Chúng ta đã thống nhất chủ yếu là mua quần áo cho anh rồi mà."
Nhưng cô không phủ nhận việc mình động lòng khi nghe có váy áo mới.
Vẻ mặt Ninh Miễn dịu đi rất nhiều: "Đi thôi, anh còn thiếu một chiếc áo sơ mi. Một thời gian nữa anh phải đi họp. Em chuẩn bị cho anh hai chiếc nhé?"
"OK!"
DTV
Dư Tương tùy ý phất tay với cô Ngụy rồi kéo Ninh Miễn rời đi.
Trông Kỳ Thao có vẻ không yên lòng. Ngụy Xuân Hồng gọi anh ta hai tiếng anh ta mới hoàn hồn. Cô ta nghi ngờ hỏi: "Vừa rồi anh nghĩ cái gì vậy? Hay là chúng ta đi xem mấy thứ đồ khác đi? Quần áo ở đây đúng là đắt quá."
"Không cần đâu, em cứ chọn một bộ phù hợp đi."
Coi như là bồi thường cho cô ta.
Trong lòng Ngụy Xuân Hồng vui vẻ, hoàn toàn không nhận ra tính toán của Kỳ Thao. Cô ta chỉ nghĩ là anh ta biết quan tâm và hào phóng mà thôi. Ngụy Xuân Hồng do dự hồi lâu rồi chọn một bộ rẻ nhất. Mới vừa rồi Kỳ Thao còn không để bụng chứ bây giờ thì hay rồi. Cô ta hoàn toàn không thèm để ý đến lời Dư Tương nói mà lấy một bộ giống y như thế. Có quần áo mới mà mặc là tốt lắm rồi, ai còn quan tâm có bị đụng hàng hay không nữa chứ.
Bên kia, Ninh Miễn và Dư Tương cùng đi tới quầy bán giày. Mỗi người chọn một đôi giày, sau đó lại mua vải dệt rồi giao cho nhà may Tống Ngạo để người ta may thành áo cho. Tất cả đều là do Ninh Miễn trả tiền.
Dư Tương hơi tiếc nuối: "Vốn em định trả tiền tặng cho anh mà."
Ninh Miễn lơ đãng đáp: "Hai chúng ta đâu có cần phân chia rõ ràng như vậy đâu. Ai trả cũng giống nhau thôi. Em có lòng như vậy là anh vui lắm rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-471.html.]
"Sao nghe bi thảm quá vậy? Em còn tưởng anh sẽ tức giận với em chứ?"
Đúng là vừa rồi anh không vui thật. Hai người đã ở bên nhau một quãng thời gian lâu vậy rồi nên Dư Tương cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của anh. Chỉ là không có sau đó nữa.
Ninh Miễn nhướng mày không vui: "Anh là người ngu ngốc vậy à? Huống chi anh nhìn kỹ rồi, không giống thật."
Anh biết sự tức giận của mình là hướng về ai mà.
"Sao lại không giống?"
Ninh Miễn nhún vai: "Thì là không giống chứ sao nữa. Nếu em không tin thì có thể về đưa mẹ tới đây nhìn xem sao."
Lúc đầu anh cảm thấy rất kỳ quái, sau đó nhân viên bán hàng lại mở miệng khiến anh nhận ra hai người hơi giống nhau thật. Chủ yếu là ở đôi mắt, nhưng mắt Dư Tương là mắt hai mí. Nhìn thêm nữa thì lại thấy màu da và cái miệng của cô gái kia không đẹp bằng Dư Tương. Càng là người gần gũi thì càng biết sự hơn thua rõ ràng giữa hai người.
Biết là thế nhưng anh vẫn cứ tức giận. Rõ ràng là chưa nói gì nhưng sự mập mờ của Kỳ Thao lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Dư Tương nghe xong cũng hiểu: "Hẳn là mẹ em không có đứa con gái nào rơi rớt bên ngoài đâu."
Ninh Miễn nghĩ nghĩ rồi tìm một góc độ an toàn nói: "Anh không dám chê bai mẹ vợ đâu."
"Em sẽ nói với mẹ là anh nhắc tới chuyện này."
"Hai ta biết là được rồi mà? Sao em có thể mách lẻo như vậy được?"
"Ôi chao bạn nhỏ Ninh à, chẳng phải đó là lời từ miệng anh nói ra sao?"
Hai người vừa cười đùa vừa nhận lấy đồ đạc rồi rời khỏi cửa hàng Bách Hóa.
Bên kia, Kỳ Thao nói với Ngụy Xuân Hồng rằng hai người không hợp nhau. Ngụy Xuân Hồng là một cô gái hay xấu hổ nên không ngờ rằng vừa rồi mới vui vẻ cùng nhau đi mua quần áo mà bây giờ anh ta lại nói không hợp nhau. Thế sao không nói ngay từ đầu đi?
"Rốt cuộc lý do là gì?"
"Mẹ anh nói tuổi của hai chúng ta không hợp. Anh đã suy nghĩ rồi, không muốn khiến bà ấy tức giận vì chuyện này."
Ngụy Xuân Hồng nghe xong chẳng biết nên đáp lại thế nào nữa. Cô ta ném túi đựng chiếc váy vừa mua cho anh ta rồi đi luôn không quay đầu lại.
Kỳ Thao cầm chiếc váy kia, không đuổi theo.