“Nhưng mà...”
Bùi Thừa Hãn do dự không thôi, anh ta và Dư Lộ đã không qua lại gì với nhau trong một thời gian rất lâu, lần trước giúp cô ta tìm nhà trọ, lần này anh ta có thể giúp được cái gì?
Dư Lộ ảm đạm cúi đầu: “Anh Thừa Hãn, em nhớ tới những ngày tháng trước kia, từ khi Dư Tương quay về em liền trở nên không giống em, em biết anh thương em nhất, cũng không muốn tiếp tục sa đọa nữa, chỉ là em sợ... Em chỉ muốn lấy lại đồ vật thuộc về em, không cho Dư Tương đạp lên trên đầu em, là cô ta làm ra chuyện xấu, em biết anh không muốn qua lại với em, nhưng mà nếu như đến cả anh cũng không giúp em, vậy không ai có thể giúp em được nữa.”
DTV
“Lộ Lộ...”
Bùi Thừa Hãn sao có thể không đau lòng, đây là người con gái anh ta yêu thầm nhiều năm, mặc dù cô ta đã kết hôn, nhưng anh ta vẫn nhịn không được mà yêu cô ta, nhưng mà, anh ta không xác định được một bước về phía trước kia là vực sâu vạn trượng hay là...
Dư Lộ nhìn ra anh ta d.a.o động không ngừng, không nhiều lời nữa, mà là chờ đến buổi tối tự tay làm đồ ăn, mở một lọ rượu giải sầu, đáy mắt hiện lên sự điên cuồng nhất định phải làm được.
...
Nếu Dư Kiến Kỳ đã hứa hẹn sẽ tìm được Dư Lộ, Dư Tương và Ninh Miễn tạm thời không có lãng phí thời gian, họ còn có chuyện càng quan trọng hơn cần phải chuẩn bị, visa và hộ chiếu đã làm xong, phải mau chóng chuẩn bị hành lý.
Cuối cùng Dư Tương cũng làm xong áo lông để đưa cho Ninh Miễn, hơn nữa còn làm thêm một đôi bao tay, một cái quần lông, Chu Cầm Vận cũng hỏi Ninh Miễn chuyện hành lý, thấy bọn họ chuẩn bị rõ ràng cẩn thận, cũng không lo lắng.
Chẳng qua con đi ngàn dặm mẹ lo lắng, nói là yên tâm, Chu Cầm Vận lại đưa cho Dư Tương một ít tiền, còn có cả hai bộ đồ của Ninh Miễn nữa.
“Mẹ, bọn con vẫn còn tiền để dùng.”
“Trong tương lai có rất nhiều thời điểm hai người các con cần phải tiêu tiền, cầm lấy hết đi, còn khách khí với mẹ làm gì?”
Dư Tương ý bảo Ninh Miễn nhận lấy, nhưng Ninh Miễn không động đậy, hất hất cằm với cô.
Thôi được rồi, Dư Tương đành phải tự nhận lấy.
Chu Cầm Vận vỗ vỗ tay cô: “Hai đứa các con cứ mạnh dạn mà đi, tuy rằng đến lúc đó không ở cùng nhau, nhưng các con chắc chắn là sẽ liên lạc thường xuyên, chờ đến sau khi về nước tháng ngày vẫn còn dài.”
Năm trước Ninh Miễn không đi là ngoài ý muốn, kéo dài tới năm nay đã không thể kéo dài thêm nữa.
“Con hiểu mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-505.html.]
Tiễn Chu Cầm Vận rời đi, Ninh Miễn xếp chồng hai bộ quần áo lên nhau bỏ vào vali hành lý, bên trong hơn phân nửa đều là quần áo mới, xuân hạ thu đông đều có.
“Em không cảm thấy trong này còn thiếu thứ gì sao?”
Dư Tương biết rõ còn cố hỏi: “Cái gì?”
Áo lông đã làm xong rồi, nhưng mà còn chưa có đưa cho Ninh Miễn.
Ninh Miễn bỗng nhiên đi đến một phát bế cô lên đặt người ngồi xuống trên vali hành lý, nghiêm túc cân nhắc: “Em đi cùng với anh, có thể qua được hải quan không?”
Anh cẩn thận quan sát, vóc dáng Dư Tương mảnh khảnh, nếu như cởi hết quần áo ra, cũng không phải là không thể để cho cô ngồi ở bên trong.
“... Anh đã nghe nói đến vụ án g.i.ế.c người phanh thây chưa?”
Chỉ một câu, bầu không khí kiều diễm liền biến mất.
Ninh Miễn nghẹn cơn tức muốn hộc m.á.u mà xoa bóp má cô, lại ôm người lên trên giường, phủ người lên hôn môi, có lẽ là bởi vì bực bội trong lòng, không cẩn thận cắn phải môi, anh chủ động lui ra sau, ngón tay vân vê một lọn tóc của cô, một câu cũng không nói.
“Bây giờ anh thật sự hối hận hai người chúng ta không đi cùng nhau.”
Dư Tương: “Năm ngoái em không nhớ tới chuyện này.”
Nhưng tư liệu của Ninh Miễn đã được lưu trữ trong đơn vị từ năm trước, Dư Tương không ngừng đẩy nhanh tốc độ, tình huống tốt nhất chính là mùa xuân sang năm sẽ nhập học, dù sao cũng tốt hơn so với nhập học vào mùa thu sang năm đúng không?
Ninh Miễn giật giật yết hầu, rất muốn hỏi, mùa xuân sang năm có thể chờ được em không?
Nhưng anh không hỏi thành lời.
Hai người nằm ở trên giường trong chốc lát, sau đó Dư Tương cảm thấy tư thế này không thoải mái, rời giường mở tủ quần áo, lấy hai bộ quần áo đã được chuẩn bị tốt ra.
“Thử xem thế nào?”
Trời nắng nóng to, Ninh Miễn lại thật sự mặc vào để thử kích cỡ, vừa vặn thích hợp.
Dư Tương gấp lại gọn gàng một lần nữa, giống như một người vợ nhỏ hiền huệ chân chính giúp anh cầm quần áo đã gấp lên bỏ vào trong rương hành lý.