Khi ăn cơm tối, Dư Tương bắt Quyển Quyển làm theo chỉ đạo của cô, nếu làm không tốt thì không cho ăn, còn thường xuyên làm mặt lạnh với anh, làm anh có cảm giác quen thuộc khó nói.
Đến khi phát hiện lưng cô đổ mồ hôi lạnh và sự kháng cự của cô, trong lòng anh nảy ra một suy nghĩ khó tin, nếu Dư Tương bị uy h.i.ế.p thì sao?
Cô vẫn luôn che giấu sự thật với anh, có phải vì có người đứng sau đang theo dõi nhất cử nhất động của họ không.
Sau đó, anh nghe điện thoại xong thì cãi nhau, Ninh Miễn nói ngược lại với những lời khiêu khích của cô, nhưng khi nghe thấy cô muốn ly hôn, Ninh Miễn thật sự có suy nghĩ đó, anh muốn họ nhanh chóng có một đứa con.
Ninh Miễn gác cằm lên vai cô, hối lỗi nói: “Là anh làm ảnh hưởng tới em, đáng ra anh nên tỉnh lại sớm hơn.”
Dư Tương nhún vai, lấy ra mặt dây chuyền được làm cẩn thận tỉ mỉ: “Chắc là em cũng không lỗ.”
DTV
Cô đã xác nhận rõ ràng một vài chuyện, Trường Phong là linh sủng của Ninh Miễn, nguyên hình của cậu ta là Tỳ Hưu. Một linh thú cấp cao nguyện ý ký khế ước với người khác, có nghĩ là đã quy hàng thật tâm. Trên nguyên tắc, Trường Phong trung thành với Ninh Miễn, nhưng chỉ có thể sống nhờ trong mặt dây chuyền, dùng mặt dây chuyền để làm phương tiện liên lạc giữa hai người, không thể ký khế ước linh sủng đồng sinh đồng tử với cô. Thế nên Dư Tương ép Trường Phong ra khỏi mặt dây chuyền, cắt đứt liên hệ giữa Trường Phong và mặt dây chuyền.
Lần trước, Dư Tương đuổi Dư Lộ tới Côn Xuyên, lấy đi vòng tay không gian của cô ta. Đầu tiên lấy vài giọt m.á.u của Dư Lộ ở bệnh viện, để m.á.u bám vào giữa một nhẫn không gian đơn giản, tạm thời che giấu cảm ứng giữa Dư Lộ và vòng tay, sau đó nhân cơ hội Dư Lộ không để ý mà lấy đi chiếc vòng tay đó.
Lúc đó Trường Phong nói rằng khế ước giữa bọn họ khác với Dư Lộ, nhưng Dư Tương cảm thấy đó là lời nói dối.
Lần này cô định mạo hiểm, Dư Tương đã từng là Tán Tiên, tốt xấu gì cũng đã trải qua nhiều việc trên đời, cũng biết dùng bùa triệu hồi. Cô làm một nhẫn không gian đơn giản ở ghế ăn, sau đó vẽ bùa triệu hồi ở trên đó để hút Trường Phong qua.
Nhưng trước đó, việc quan trọng nhất là phải dụ Trường Phong ra khỏi không gian, mà cách tốt nhất là uy h.i.ế.p sự an toàn của Ninh Miễn.
Dư Tương và Trường Phong có thể nghe được tiếng lòng của nhau khi trò chuyện, tối hôm qua, những suy nghĩ ác ý với Ninh Miễn của cô không thể giấu được Trường Phong.
Dư Tương và Trường Phong cãi nhau là bởi vì Ninh Miễn ép cô phải sinh con, Dư Tương vì để tự bảo vệ mình mà nảy sinh ý muốn hại người. Trường Phong ở trong mặt dây chuyền không thể ngăn cản được, chỉ có thể bay ra từ trong không gian mới dùng được sử dụng được khả năng để ngăn cản cô.
Cùng lúc đó, giữa Dư Tương và Ninh Miễn gần như là không có khoảng cách, dưới sự áp bức của Thiên Đạo, năng lực của Trường Phong sẽ trở nên suy yếu khi ở gần Ninh Miễn. Cô nhân cơ hội đó đọc một câu thần chú, tạm thời ngăn cách liên hệ giữa Trường Phong và mặt dây chuyền, mà bùa triệu hồi ở bên kia cũng đang phát huy tác dụng.
Trường Phong vốn không nên tồn tại ở thế giới này, chỉ vào lúc nguy cấp cậu ta mới xông ra khỏi mặt dây chuyền. Nhưng sau khi ra khỏi mặt dây chuyền, cậu ta không thể tồn tại lâu dài trong thế giới này, hơn nữa linh thân không có ở đây, cậu ta chỉ có thể nghe theo bùa triệu hồi, tiến vào ghế ăn.
Nhưng không biết bây giờ Trường Phong đang ở đâu.
Dư Tương không thấy áy náy, điều cô muốn là được sống tự do tự tại. Huống chi tình cảm giữa cô và Trường Phong cũng không sâu đậm, nếu để cậu ta hồn phi phách tán thì cũng rất đúng lúc, về sau không có ai can thiệp nữa.
Nhẫn không gian vẫn còn ở đây, nhưng chủ nhân bây giờ là cô.
Chủ nhân của Trường Phong ở đây, vẫn phải giải thích một chút.
“Anh là chủ nhân của cậu ta, anh có biết cậu ta đi đâu không?”
Ninh Miễn bật cười, ngón tay cuốn lấy lọn tóc đen của cô, bất đắc dĩ nói: “Anh cũng không biết, hai chúng ta giống nhau thôi.”
Đều là người phàm bình thường, huống chi lúc đó toàn bộ tâm trí của Ninh Miễn đều đặt lên người Dư Tương, sợ cô gặp phải chuyện gì, không có thời gian để ý tới Trường Phong.
Ninh Miễn nhịn không được, hỏi: “Nếu không thành công thì làm sao bây giờ?”
Anh hơi đắc ý vui vẻ vì sự để ý của cô, nếu không có điều này, Trường Phong thật sự được như ý, thì anh sẽ hối hận không thôi.
Dư Tương nhún vai: “Không thành công thì không thành công, cùng lắm thì quên nhau thôi.”
Cô không muốn Ninh Miễn nhớ tới chuyện lúc trước, nhưng lúc đó cô cũng đã nghĩ, nếu không thành công, thì khi Ninh Miễn quay về vị trí của mình, chắc là anh vẫn sẽ nhớ cô. Yêu nhau cũng không nhất thiết phải ở bên nhau, cô sẽ ra nước ngoài, có một cuộc sống tốt như cũ.