Hứa Chấn Uyên bị thương mà trong tay cô ta lại không có tiền. Dư Kiến Kỳ chỉ đơn giản là cho cô ta một ít tiền mà thôi, thế mà Dư Tương lại xúi giục Lâm Bảo Chi ra ở riêng, chỉ cho cô ta hai trăm đồng!
Dư Uy và Dư Tương được chia căn nhà của nhà họ Dư, còn cô ta thì không một xu dính túi, còn vì chuyện này mà cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Ninh. Bây giờ cô ta đã thành ra thế này e rằng ngay cả Dư Kiến Kỳ cũng sẽ không muốn giúp cô ta nữa! Rõ ràng là Dư Tương cố ý đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Dư, hại cô ta giờ đây một thân một mình chẳng có ai để dựa vào.
Dư Tương, cô thật là tàn nhẫn!
"Tất cả là lỗi của cô! Dư Tương, cô vẫn luôn âm mưu làm hại tôi phải không? Thảo nào người ta lại có câu chó cắn người sẽ không sủa. Ngay từ đầu cô đã âm mưu làm hại tôi rồi!"
Dư Tương phủi phủi bụi bặm không tồn tại trên ống tay áo rồi mỉa mai: "Lời này cô phải giữ lại cho bản thân thì hợp hơn đấy. Hơn nữa cô cũng nhịn lâu vậy rồi, bây giờ có thể sủa thỏa thích rồi nhé!"
Dư Lộ hận không thể siết c.h.ặ.t t.a.y lại. Tiếc rằng toàn thân cô ta chẳng có chút sức nào nên chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng không làm nổi. Nỗi sợ hãi trong lòng cô ta cuộn trào lên. Nếu vậy thì cô ta còn quay về được thế giới trước kia nữa không đây?
Cô ta quay đầu nhìn về phía Ninh Miễn rồi bắt đầu cầu xin tha thứ: "Chẳng phải anh nói tôi g.i.ế.c Hứa Chấn Uyên rồi thì sẽ có thể trở lại thế giới ban đầu sao? Anh đưa tôi trở về được không?"
Ninh Miễn cụp mắt xuống không nói gì, lạnh lùng như một ngọn núi băng nghìn năm vậy.
Sợi dây trong lòng Dư Lộ đứt pựt một cái.
DTV
"Ninh Miễn, đây là người mà anh thích sao? Dư Tương độc ác như vậy, cô ta không hề xứng với anh một chút nào cả. Trước kia vì anh mà tôi có thể vứt bỏ hết tất cả mọi thứ. Sao anh có thể bày mưu hãm hại tôi như thế chứ? Nếu anh ở bên người phụ nữ độc ác này thì sẽ không thể trở lại thế giới ban đầu được đâu!"
Ninh Miễn cười nhạt: "Có trở về hay không thì sao nào? Cô tự lo cho bản thân trước đi đã."
Dư Lộ sửng sốt. Nếu cô ta biết trước rằng Dư Tương chính là người được số phận định trước cho Tiên Quân thì cái ngày mà Dư Tương trở về thành phố kia, chắc chắn cô ta...
Lúc này, một giọng nói vang lên trong phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-551.html.]
"Có phải cô đang hối hận vì không g.i.ế.c c.h.ế.t tôi không?"
Dư Lộ oán hận nói: "Đúng thế."
Nhưng cô ta biết điều này không thể nào xảy ra được. Bây giờ cô ta nói vậy cũng chỉ là mạnh miệng mà thôi.
Nếu nửa đời còn lại đều phải nằm trên giường thì cô ta sẽ phát điên mất!
"Dư Tương, tôi chưa từng thật sự làm hại cô. Vì sao cô lại không buông tha cho tôi chứ? Cô đã có được Ninh Miễn rồi cơ mà. Cô nói với Ninh Miễn mấy lời hay để anh ấy tha cho tôi được không? Tôi có thể nói cho cô biết những chuyện khác. Tôi có thể nói cho cô bất cứ điều gì mà cô muốn biết!"
Dư Tương giơ cổ tay lên xem giờ: "Tôi không có tâm trạng giao dịch với cô. Cơ thể cô còn chưa hồi phục, hay là cứ ngủ một giấc đi đã."
Cô vừa dứt lời, mí mắt của Dư Lộ đã nặng trĩu xuống. Vừa rồi cô ta có thể mạnh mẽ chống đỡ như vậy hoàn toàn là vì quá tức giận.
Thấy Dư Tương sắp rời khỏi, Dư Lộ thấp giọng cầu xin: "Chị, chị đừng đi mà! Đừng đi, chị cứu em với. Chị ơi cứu em đi mà. Em không muốn chết..."
Nhưng hai người kia lại đi thẳng chẳng thèm quay đầu.
Phòng bệnh ngay lập tức trở nên yên tĩnh. Đúng lúc này, Hứa Chấn Uyên nằm ở giường bên cạnh tỉnh lại. Anh ta liếc mắt nhìn quanh phòng bệnh một vòng, lúc thấy Dư Lộ thì vô thức nhíu mày. Anh ta lờ mờ biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại không biết Dư Lộ lại ầm ĩ cái gì nữa.
Dư Lộ khó nén được sự ngạc nhiên: "Sao anh lại tỉnh?"
Lẽ ra sau khi bị đ.â.m vào ngực, Hứa Chấn Uyên nên bình yên c.h.ế.t đi như số phận đã định chứ.
Nhưng sau khi tỉnh lại Hứa Chấn Uyên không thèm để ý đến cô ta. Lúc bác sĩ tới kiểm tra tình trạng vết thương, anh ta bèn yêu cầu bác sĩ đổi phòng bệnh cho mình: "Tôi không muốn ở cùng phòng với Dư Lộ."
Bác sĩ kiểm tra xong thấy tình huống của anh ta khá tốt nên cho rằng anh có thể rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt và tới phòng bệnh bình thường tĩnh dưỡng điều trị được rồi.
Thế là phòng chăm sóc đặc biệt chỉ còn lại một mình Dư Lộ.
Dư Lộ nhìn chằm chằm trần nhà. Cô ta nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được rằng mọi chuyện sẽ biến thành như vậy. Người này là Ma Tôn sao? Không, là Hứa Chấn Uyên mới đúng nhỉ? Chẳng lẽ từ trước đến nay vẫn luôn có hai người trong cơ thể đó?