Đến năm thứ năm Dư Lộ nằm ở trên giường, cô ta đã hoàn toàn từ bỏ.
Năm năm này, ý thức cô ta vẫn tỉnh táo, vẫn biết hết mọi chuyện nhưng lại không thể động đậy, không có người nào đối xử tốt với cô ta, sau khi Hứa Chấn Uyên ly hôn với cô ta cũng hoàn toàn không có tin tức gì, ngay cả Bùi Thừa Hãn cũng không thấy bóng dáng.
Lúc trước vì để gài bẫy Dư Tương, cô ta đã hiến thân cho Bùi Thừa Hãn, Bùi Thừa Hãn luôn mồm nói nuông chiều cô ta, mà đến cuối cùng cũng chẳng hơn gì.
Còn lại, tất cả đều quên mất sự tồn tại của cô ta, những người bạn quen biết lúc trước tới thăm, từng người một cười trên nỗi đau của người khác, lấy sự bất hạnh của cô ta làm niềm vui.
Sau khi xuất viện về nhà, Lâm Bảo Chi cũng không có thời gian tự mình chăm sóc cô ta mỗi ngày, mà Dư Kiến Kỳ vì tránh hiềm nghi cũng chỉ thuê một y tá bình thường để chăm sóc một ngày ba bữa cơm cho cô ta. Còn ban đêm, nếu có cái gì ngoài ý muốn, còn phải xem Lâm Bảo Chi có thể sang đây trông cô ta hay không, nếu không thì cô ta chỉ có thể chờ đợi đến khi y tá tới vào ngày hôm sau.
Dư Lộ đi từ từ căm hận đến cầu xin, ăn năn rồi đến tuyệt vọng, cô ta biết đây là sự trừng phạt do Ninh Miễn sắp đặt, nhưng cô ta không biết sự trừng phạt này sẽ kéo dài bao lâu, Dư Tương cũng chưa bao giờ tha thứ cho cô ta.
Nếu như sớm biết có hiện tại, cô ta hoàn toàn có thể phòng ngừa......
Dư Lộ không dám nghĩ tiếp, chính xác mà nói là cô ta không muốn ở lại thế giới này để đối mặt bọn họ một lần nữa, cô ta sợ hãi và rất muốn cầu xin bọn họ bỏ qua cho cô ta, cô ta tình nguyện rơi vào luân hồi làm một kiếp phàm nhân. Nhưng sự thực là khi nhìn thấy bọn họ, thậm chí cô ta không có cơ hội nói câu nào, lại càng sợ Ninh Miễn không vui mà làm cô ta hồn phi phách tán.
Còn Ma Tôn giật dây Dư Lộ cũng chỉ là tàn hồn bám vào thân thể Hứa Chấn Uyên, căn bản không dám đối nghịch với Ninh Miễn.
Chờ Ninh Miễn quay về địa vị trước đây, nói không chừng sẽ có cách trừng phạt càng nghiêm khắc hơn.
Thỉnh thoảng Lâm Bảo Chi sẽ lải nhải bên giường cô ta: “Sớm biết... quên đi, Dư Lộ con là người xấu từ trong xương, mẹ không thay đổi được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-589.html.]
DTV
Ban đầu Dư Kiến Kỳ còn nói đã hối hận vì đã không quản thúc cô ta sớm hơn, dần dần ông chỉ im lặng, cũng không nói gì, bởi vì đã không còn lời nào để nói với Dư Lộ, cũng có thể là vì căm hận cô ta.
Thay vì để Dư Lộ còn sống quấy nhiễu mọi người không được an bình, không bằng nằm ở đây để tất cả mọi người được thanh tịnh.
Đến năm thứ năm, Dư Lộ hết lần này đến lần khác khẩn cầu mong mọi người bỏ qua cho cô ta, cô ta tình nguyện từ bỏ thân phận thần tiên, từ đây về sau chỉ làm người bình thường.
Cuối cùng, trong một đêm tuyết lớn rơi đầy trời trước năm mới, Dư Lộ cảm thấy hơi thở của mình ngày càng yếu đi, bao công chờ đợi rốt cục đã có thể giải thoát, cô ta hơi hoảng hốt khi nghe thấy tiếng Lâm Bảo Chi trả lời điện thoại.
Là Dư Tương gọi tới, hôm nay là sinh nhật của Lâm Bảo Chi, nhưng bởi vì giao thông không tiện nên bọn họ không đến nhà họ Dư được, nhưng cô đã tặng quà cho Lâm Bảo Chi từ trước rồi, bây giờ chỉ theo thường lệ gọi điện thoại tới chúc mừng, con trai của cô cũng làm nũng với Lâm Bảo Chi qua điện thoại.
Lâm Bảo Chi cực kỳ vui vẻ, cháu trai muốn ngôi sao thì không bao giờ cho mặt trăng.
Dư Kiến Kỳ lơ đễnh không yên lòng đọc sách với cháu gái, từ đầu đến cuối cũng không đợi được Dư Tương nói chuyện với mình, cuối cùng ông cũng được nói vài câu với cháu ngoại, ông đối xử với Ninh Nghi rất tốt, nhưng không dám gần gũi quá phận, bởi vậy mà Ninh Nghi thích bà ngoại hơn ông.
Những âm thanh này cách Dư Lộ càng ngày càng xa, cô ta rơi vào trạng thái ngủ say, hơi thở dần dần yếu đi, mãi cho đến khi thời khắc năm mới tới, hơi thở của cô ta cũng hoàn toàn lụi tàn.
Lâm Bảo Chi là người phát hiện ra trước, sau một hồi im lặng mới gọi Dư Kiến Kỳ.
Tang lễ Dư Lộ được tiến hành trong lặng lẽ không một thông báo, gia đình cũng chỉ tổ chức đơn giản, tro cốt được gửi đến nghĩa trang và chôn cất sau đó.
Rất lâu sau, tin tức mới truyền đến tai Hứa Chấn Uyên, lúc đó con trai của anh ta và Lâm Hạ vừa mới chào đời.
Mẹ Hứa mặt mày hớn hở ôm cháu trai, Hứa Chấn Uyên chăm sóc vợ chu đáo rồi mới đi ra ban công rút một điếu thuốc, anh vẫn chưa quên được Dư Lộ, là vì chưa quên được sự điên cuồng của cô ta.
Vốn nghĩ rằng hai người kết hôn là vì yêu nhau, về sau anh ta phát hiện thì ra đây cũng chỉ là một âm mưu.