Dư Tương dắt chó đi về phía trước. Ninh Miễn đi nhanh hơn cô một chút, đi ở phía trước. Border Collie đi chậm hơn chủ nso một chút, theo phía sau không xa không gần, vô cùng ngoan ngoãn khiến ánh mắt của Dư Tương không thể rời khỏi nó được.
Thật xinh đẹp! Cũng không biết Yến Thành có giống chó nào giống vậy không nhỉ? Tìm bạn gái cho nó sau đó sinh ra chó con. Như vậy có khi cô cũng có thể có được một chú!
Bình thường phạm vi hoạt động của Border Collie là ở sân thể dục hoặc vườn nhà, rất ít khi đi ra ngoài. Sau khi đi bộ quanh sân thể dục hai vòng, nó có thể thông minh nghe theo mệnh lệnh mà bắt tay, nhảy lên và chơi trò chơi.
Dư Tương lẩm bà lẩm bẩm: "Biết vậy không lấy tiền mà lấy một con chó, chỉ là chắc chắn sẽ rất tiếc."
Cũng có mấy đứa nhỏ nhận ra Border Collie. Một bé trai đứng phía xa dùng giọng sữa tức giận nói: "Đây là Quyển Quyển của anh Ninh Miễn!"
"Đúng thế, chị mượn nó chơi đó."
Bé trai vô cùng ngưỡng mộ: "Trước kia em mượn rồi mà anh không cho. Chị à, chị mượn kiểu gì thế?
"Mở miệng ra mượn thôi."
Bé trai nghe vậy thì uể oải vô cùng, sau đó lại nhanh chóng tỉnh táo, thề son sắt nói: "Chờ em lớn thêm chút nữa chắc chắn có thể mượn được Quyển Quyển của anh Ninh Miễn!"
Mẹ của bé trai buồn cười: "Con khác chị ấy. Con có lớn cũng không chắc sẽ mượn được đây. Anh Ninh Miễn của con rất cưng Quyển Quyển đấy."
Cả đại viện đều biết con Border Collie này là chó nhà ai. Đây là lần đầu tiên Dư Tương có thể một mình dắt Border Collie đi.
Dư Tương cười rất trong sáng, tiếp tục chơi với Quyển Quyển, ngay cả dây chuyền trước n.g.ự.c không ngừng nóng lên cũng không nhận ra.
Ninh Miễn xem người ta chơi bóng ở sân thể dục sau đó cũng lên sân đánh một lát. Dư Tương lại dắt Quyển Quyển đi chơi thêm vòng nữa đến khi cái bụng vừa ăn cơm chiều trở nên trống rỗng mới dắt Quyển Quyển về.
"Cảm ơn anh Ninh Miễn, em về nhà đây."
Ninh Miễn hơi vuốt cằm.
Dư Tương về đến nhà lại gặm một trái cà chua, sau khi rửa mặt bèn lên giường nằm. Cô mở cuộc trò chuyện với Trường Phong ra, khó hiểu hỏi: "Lúc cậu gọi tôi không để ý. Nhưng vì sao vừa rồi tôi gọi cậu lại không ra?"
Hệ thống Trường Phong: "Không có gì, vừa rồi bảo trì hệ thống."
"Ồ, vậy cậu xem tôi đã hoàn thành hoàn thành một nửa nhiệm vụ rồi kìa, hơn nữa còn tặng hai món quà, hai bên đều vui vẻ, cảm giác như quan hệ đã tiến thêm được một bước rồi. Trường Phong, cậu xem có phải cậu nên phát phần thưởng nhiệm vụ rồi không?"
Hệ thống Trường Phong: "Có thể, nhẫn không gian của cô vốn có trụ cột sẵn lại mở rộng thêm một phần ba. Còn phần thưởng nhiệm vụ là một pháp bảo có thể tăng tiến lực phòng ngự của nhẫn không gian."
DTV
Thăng cấp nhẫn không gian cũng cần tiêu hao không ít linh thạch.
Dư Tương thản nhiên cảm ơn: "TP thật giỏi quá đi! Hôm nay tôi mệt chết. Nếu không phải muốn tạo quan hệ với Ninh Miễn thì tôi không thèm dắt chó đi dạo như thế."
Cô muốn khiêng cho về nuôi luôn!
Một lát sau hệ thống TP mới quay về: "Dù sao cũng là một con chó. Ninh Miễn chiều nó thì cô cứ đối xử với nó cho tốt đi."
"Đúng thế."
Lại ngửi thấy mùi chua đâu đây.
...
Hôm nay là sinh nhật Ninh Miễn nên cả bốn đứa cháu gái trai nhà họ Bùi đều tới tham dự. Khương Duệ Quân đã ở đó rồi, còn có hai người cô biết từ hôm ăn tiệc nướng nữa, còn lại không nhận ra ai cả. Có anh họ, chị họ, còn có cả bạn từ bé của Ninh Miễn và các cô gái gia đình có qua lại với nhà họ Bùi nữa. Chỉ có bốn cô gái không có quan hệ huyết thống với Ninh Miễn.
Hai cô gái kia cứ lơ đãng làm như vô tình đánh giá Dư Tương và Dư Lộ mấy lần, thái độ không thân mật.
Ninh Miễn tuổi còn trẻ mà thành tích đã rực rỡ, tương lai vô cùng rộng mở, hơn nữa điều kiện trong nhà cũng rất không bình thường nên các cô gái thích anh tất nhiên không ít.
Các vị khách đều đưa quà lên tặng. Thứ mà Dư Lộ chuẩn bị chính là một quyển văn xuôi. Sau khi Ninh Miễn nhận được quà đều nói lời cảm ơn, thái độ điềm đạm kính cẩn, đối xử bình đẳng khiến không ai soi mói được gì.
Chỉ có Dư Tương là đi tay không tới.
Bùi Thừa Hãn nhìn cô nhưng cô làm như không nhìn thấy.