Chương 13 Còn một hơi thở
"Chết tiệt! Người đâu rồi?"
Dương Nhượng tức giận đá vào cái cây bên cạnh, hắn rõ ràng nhìn thấy tên Cảnh Hạo kia chạy về phía này, sao dấu vết đến đây lại đứt đoạn?
Hắn một tay xách đao một tay dắt ngựa, tìm kiếm một vòng lớn quanh đó, dùng đao đ.â.m khắp mọi nơi có thể ẩn người, nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết của Cảnh Hạo.
Lạ thật, tên kia biết bay sao?
Dương Nhượng tức tối cầm đao c.h.é.m vài nhát xuống đất, nhưng cũng đành chấp nhận sự thật là hắn thật sự đã để mất người.
Tiếng vó ngựa dần đi xa. Thương Vãn cõng Cảnh Hạo, nấp trên cây không nhúc nhích.
Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng lá khô bị giẫm nát rất nhỏ truyền đến, Dương Nhượng cầm đao quay lại một vòng.
Nếu vừa rồi Thương Vãn thật sự nhảy xuống khỏi cây, nhất định đã bị hắn bắt quả tang.
Dương Nhượng không cam lòng xoay một vòng quanh đó, vẫn không phát hiện dấu vết của Cảnh Hạo, lúc này mới miễn cưỡng rời đi.
Thương Vãn cẩn thận lắng nghe, xác nhận Dương Nhượng đã thật sự rời đi, sau đó cõng người nhảy xuống khỏi cây.
Cũng may là rừng ở đây rậm rạp ánh sáng kém, nàng lại ẩn nấp trên cao, bằng không đã sớm bị Dương Nhượng ngẩng đầu nhìn lên mà phát hiện rồi.
Thương Vãn đặt Cảnh Hạo xuống, nhanh gọn lẹ đưa khớp xương tứ chi của hắn về vị trí cũ, cười tủm tỉm nói: "Vừa rồi ngươi động đậy thì chúng ta đều bị phát hiện, tình thế cấp bách, ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu phải không?"
Cảnh Hạo: "..."
Hắn dám nói không sao? Có ai vừa ra tay đã tháo xương người đâu chứ?
"Giờ ta giúp ngươi nối cằm lại." Thương Vãn đăm đăm nhìn vào đôi mắt tràn ngập kinh hãi của Cảnh Hạo, "Ta không thích người khác la hét trước mặt ta, hiểu không?"
Cảnh Hạo liên tục gật đầu.
Thương Vãn vươn tay, thành thạo giúp hắn nối cằm trở lại.
"Ta vừa rồi đã cứu ngươi một mạng, cái ân cứu mạng này ngươi chắc chắn phải báo đáp." Thương Vãn hai tay khoanh lại, mắt liếc xéo Cảnh Hạo, "Ta cũng không cần ngươi cả đời làm trâu làm ngựa cho ta, ngươi chỉ cần trả lời ta vài câu hỏi là được, giao dịch này có lời không?"
Tên khốn đó , hắn dám nói không sao?
Cảnh Hạo trong lòng chửi rủa, ngoài mặt lại ngoan ngoãn, vận động cái cằm đau nhức nói: "Ngài cứ hỏi."
Nghe thấy hai câu hỏi này, lòng Cảnh Hạo thắt lại, nữ nhân này là ai? Sao lại biết nhiều đến vậy?
Tâm tư xoay chuyển mấy bận, vừa mở miệng liền nghe Thương Vãn ung dung nói: "Tốc độ ta tháo xương chắc chắn nhanh hơn ngươi nói dối, muốn thử không?"
Cảnh Hạo quả thật đang định bịa chuyện: "..."
Một chút cũng không muốn, đa tạ!
Thương Vãn nhìn người đang ngồi dưới đất, "Điền Thắng đã phái người đến giết ngươi, hắn bất nhân ngươi cũng có thể bất nghĩa, hà tất phải che giấu cho hắn nữa?"
"Ta..." Cảnh Hạo mím môi, vẻ mặt do dự.
"Ta không có kiên nhẫn." Thương Vãn ngồi xổm xuống nhìn thẳng hắn, "Không nói thì giết ngươi."
Rõ ràng đang nói chuyện giết người, giọng điệu lại hờ hững như thể tùy tiện bẻ một cành cây ven đường vậy.
Một luồng hàn ý xuyên qua tai chui vào lòng Cảnh Hạo, hắn giờ mới nhận ra, nữ nhân trước mặt không những không phải người dễ đối phó, mà có lẽ còn đáng sợ hơn cả Điền Thắng.
Chọn cái nhẹ trong hai cái hại.
"Ta có thể nói," Cảnh Hạo vô thức nắm chặt cỏ dại trên đất, giọng nói căng thẳng, "nhưng sau khi ta nói, bất kể ngài muốn làm gì, ngài đều phải đảm bảo ta có thể sống sót."
Dương Nhượng không thể lấy mạng hắn, nhất định sẽ về bẩm báo Điền Thắng, mà Điền Thắng sẽ không buông tha hắn.
Nữ nhân trước mặt đang điều tra Điền Thắng, hiển nhiên không cùng phe với Điền Thắng, với thực lực của nữ nhân này, chỉ cần nàng bằng lòng, nhất định có thể bảo vệ hắn khỏi tay Điền Thắng.
Thương Vãn khẽ cong môi, lạnh nhạt nói:
“Ngươi cho rằng mình có tư cách mặc cả với ta sao?”
Cảnh Hạo vội lên tiếng biện bạch:
“Ta không giúp Điền Thắng làm chuyện gì thương thiên hại lý. Ta chỉ muốn sống cho yên ổn mà thôi.”
Thương Vãn nhìn hắn nửa buổi, vươn tay gạt đi chiếc lá xanh trên vai hắn, "Trước nói ngươi đã làm gì cho Điền Thắng."
Cảnh Hạo nhận thấy ngữ khí của nàng nới lỏng, lòng hắn mừng thầm, không dám làm bộ làm tịch nữa, đem tất cả những gì mình biết đổ ra như trút bầu tâm sự.
Đúng như lời hắn nói, việc hắn giúp Điền Thắng quả thật không thể nói là thương thiên hại lý.
Hắn chẳng qua chỉ là giúp bắt mẹ và đệ đệ của tiểu nhị Ngưu Bảo Khánh của Phúc Duyên Khách điếm, sau đó trong sự kiện ngộ độc tại khách điếm, cố tình nương tay khi thẩm vấn Ngưu Bảo Khánh, chỉ đơn giản là làm qua loa cho có lệ.
Hai việc dễ như bỡn, lại có thể kiếm năm trăm lạng bạc, Cảnh Hạo tự nhiên vui mừng vì có được khoản của cải bất chính này.
Hắn cũng không ngốc, sau khi sự việc xảy ra chỉ cần suy nghĩ một chút liền rõ việc độc sát huyện lệnh chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến Điền Thắng. Nhưng hối hận cũng đã muộn, hắn đã lên thuyền của tên trộm Điền Thắng, chỉ đành cùng hắn giả vờ hồ đồ, chờ lấy được bạc rồi bỏ trốn.
Thương Vãn nghe đã hiểu, nàng hỏi: "Ngưu Bảo Khánh còn sống chứ?"
"Sống." Cảnh Hạo gật đầu, "Gia đình hắn cũng ổn cả."
Thương Vãn có chút bất ngờ, Điền Thắng còn có thể sai Dương Nhượng giết Cảnh Hạo, sao có thể để Ngưu Bảo Khánh tiếp tục sống?
Nàng nhíu mày suy nghĩ một lát, liền hiểu ra mấu chốt trong đó.
Điền Thắng e là cảm thấy Ngưu Bảo Khánh, một tiểu nhị có liên quan đến vụ án, đột nhiên c.hết có chút đột ngột, muốn đợi vụ án lắng xuống, qua cơn sóng gió rồi mới giết người diệt khẩu.
Nhưng đêm nay Dương Nhượng không thể giết Cảnh Hạo, việc độc sát huyện lệnh liền có nguy cơ bị bại lộ, khó mà bảo đảm Điền Thắng sẽ không liều mình, phái người giết Ngưu Bảo Khánh trước.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Thương Vãn trầm xuống, bịt miệng Cảnh Hạo vác lên vai, nhanh chóng chạy về phía cổng thành.
Dưới sự chỉ dẫn của Cảnh Hạo, Thương Vãn đến nhà họ Ngưu ở hẻm Thiết Thụ, vừa vào đã ngửi thấy một mùi m.á.u tươi thoang thoảng.
Hỏng bét!
Thương Vãn men theo mùi m.á.u tanh đi đến nhà bếp tối om, dựa vào thị lực tuyệt vời của mình mà nhìn rõ ba người đang nằm chồng chéo trong vũng máu.
Một phụ nhân lớn tuổi, một nam tử trẻ tuổi, một nam đồng chưa đến mười tuổi.
Phụ nhân và nam đồng đều bị đao đ.â.m vào ngực, một nhát mất mạng. Vết thương của hai người vẫn đang chảy máu, hiển nhiên vừa mới bị hại không lâu.
Vết đao của nam tử lại ở trên bụng, có hai chỗ. Thương Vãn ngồi xổm xuống dò mạch đập ở cổ hắn, phát hiện vẫn còn nhịp đập nhẹ.
Lòng nàng khẽ thả lỏng, vạch miệng nam tử đang khép chặt, một hơi đổ mười giọt linh tuyền nước vào, tiện thể nhỏ mỗi vết đao trên bụng hắn một giọt.
May mắn thay linh tuyền nước trong không gian mỗi ngày đều tăng lên, bằng không thật sự không đủ dùng.
Ngưu Bảo Khánh là nhân chứng quan trọng để tố cáo Điền Thắng mưu hại Lý Văn Hóa, cũng là mấu chốt để cứu Lục Thừa Cảnh, hiện tại không thể chết.
Cảnh Hạo lúc này mới thích nghi với bóng tối, nhờ ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ mà miễn cưỡng nhìn rõ tình hình trong phòng, nhất thời tim đập điên cuồng, sợ hãi sờ sờ cổ mình.
Nếu không phải Thương Vãn cứu hắn, hiện tại hắn cũng là một thi thể.
Đề phòng vạn nhất, Thương Vãn gọi Cảnh Hạo, "Lại đây nhận diện, hắn có phải Ngưu Bảo Khánh không?"
Cảnh Hạo đi qua, ngồi xổm xuống gạt những sợi tóc lộn xộn trên mặt nam tử, mở to mắt nhìn kỹ một lát, gật đầu, "Là hắn."
Hắn nhìn động tác dò mạch của Thương Vãn, kinh ngạc hỏi: "Hắn còn sống sao?"
Thương Vãn ừ một tiếng, "Vẫn còn một hơi thở."
"Mạng thật lớn." Cảnh Hạo cảm thán một câu, vươn tay khép đôi mắt mở to của phụ nhân và nam đồng, thầm mắng Điền Thắng độc ác, ngay cả người già trẻ con cũng không tha.
Cảm thấy linh tuyền nước bắt đầu có hiệu quả, Thương Vãn ôm người lên đặt lên lưng Cảnh Hạo, "Đi y quán."
Cảnh Hạo đột nhiên bị nặng trên người: "..."
Cấm đêm rồi, biết tìm y quán nào đang mở cửa đây?