Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 154

Dứt lời, nàng đặt một xiên thịt và mấy xiên cánh gà lên vỉ nướng, sau khi bày ra, nàng lấy chổi quét dầu phía trên, lật lại một lần nữa, thấy mặt dưới đối diện với than đã bị nướng cháy, đã đổi màu.

Tạ Thanh Vân nhìn thấy, cảm thấy rất mới lạ, nàng ấy hỏi: “Có muốn ta giúp không? Trông có vẻ khá đơn giản.”

“Được thôi.” Yến Thu Xuân hào hứng tránh sang một bên.

Thấy vậy, Tạ Thanh Vân xắn tay áo và đến bên Yến Thu Xuân, bắt chước dáng vẻ của nàng, nàng ấy lấy một xiên thịt rồi đặt lên trên bếp, lửa liên tục đốt cháy, nàng ấy lo lắng giục người giúp để xiên thịt của nàng không bị chín quá.

Tiêu phu nhân cũng rất hào hứng, đáng tiếc bà đã già rồi, chỉ có thể vỗ về nhi tử: “Con cũng đi đi, dù sao chúng nó cũng đều ở đó cả rồi...”

Tiêu Hoài Khang không nói nên lời, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhờ người đẩy xe lăn tới giúp.

Vỉ nướng Yến Thu Xuân đặt người làm riêng rất dài, chủ yếu là vì tính đến số lượng người lớn và hiệu suất của bếp nướng.

Ba người đứng đây cũng không chật, nhưng nàng liếc mắt sang, Tạ Thanh Vân đứng ở bên trái, bốn con mắt đang nhìn chằm chằm vào xiên thịt nướng bên phải.

Thứ được nướng đầu tiên là thịt cừu và cánh gà, lửa ở giữa cao, mọi người không ngừng lật thịt cừu nướng, phết dầu, rắc các loại gia vị, hương thơm nức mũi.

Một lúc sau, thịt cừu nướng đã chín, mỡ chảy xuống lớp than phát ra tiếng kêu tách tách.

Thịt cừu săn chắc hơn rất nhiều, còn được phủ sẫm màu gia vị, mùi hương ngào ngạt.

Đông Đông là người thiếu khả năng kiềm chế nhất, hiện tại cậu bé nhìn chằm chằm vào xiên thịt đang cháy xèo xèo, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm nồng đậm, nuốt nước bọt xuống, phát ra tiếng “ừng ực”.

“Xì!” Uyển Nhi che miệng cười tủm tỉm nhìn hắn.

Yến Thu Xuân cũng cười, Tiêu Bình Thịnh ho nhẹ, nghiêng đầu cười thầm, sợ khiến đệ đệ không vui.

Nhưng da mặt Đông Đông dày, hắn cực kì bình tĩnh: “Đệ đói, hu hu, A Xuân tỷ tỷ, đệ có thể ăn được chưa?” Yến Thu Xuân liếc mắt nhìn cậu bé, nàng gật đầu: “Được, có thể ăn rồi. Bá mẫu, đây là phần của người, người mau thử xem hương vị ra sao.” Mỗi người có một xiên, cứ như vậy mà chia.

Nhận được một xiên thịt nướng, Tiêu phu nhân sửng sốt một chút, mặc dù bà đã từng ở trên chiến trường, trong chốc lát bà cũng không hiểu, cứ như vậy mà ăn thôi sao? Thậm chí không cần bày lên bàn?

Nhất là Nhị thiếu phu nhân Tống Minh Đường và Tam tiểu thư Tiêu Hoài Ngân, tính tình hai người càng hướng nội, lại càng theo khuôn phép cũ hơn.

Nhận ra ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, Yến Thu Xuân gật đầu khẳng định: “Vâng, cứ ăn trực tiếp như vậy, vừa nướng vừa ăn, không cần bày lên bàn, cũng không cần người hầu hạ, mọi người đừng lo, mời nếm thử.”

Dứt lời, nàng liền làm mẫu trước.

Vì xiên thịt tự làm nên thịt phía trên rất đầy đặn, cả xiên đều kín thịt, kích thước không nhỏ, khi ăn những xiên thịt vẫn còn nóng hổi kia, cảm giác thỏa mãn nhanh chóng dâng lên.

Yến Thu Xuân sợ miệng bị bỏng nên chỉ cố gắng dùng răng cắn một miếng thịt, nàng hơi cắn xuống, miếng thịt đã bị kéo ra, trên vỉ nướng còn vương vãi rất nhiều gia vị, gia vị rơi xuống đống than liền khiến mùi mặn và hơi cay lan ra, như vậy vốn đã khiến tâm trạng mọi người dễ chịu hơn, chờ đến khi ăn xong, tâm trạng lại càng vui vẻ.

Thịt cừu rất non và mịn, bởi vì là thịt cừu vừa mổ, lúc này hàm răng cắn xuống, cảm giác như nước bên trong tràn ra, thịt cừu tươi cùng với các loại gia vị như muối và hạt tiêu do Yến Thu Xuân ướp, hoàn toàn không thể nhận ra hương vị ban đầu của thịt cừu.

Lại cắn một cái nữa, lần này hương vị bị trộn lẫn nhiều hơn, rất ngon ngọt, nhưng sau đó thịt cừu cũng được lấp đi bởi gia vị, vì vậy thịt không có vị béo, chỉ có đầy đủ hương vị thịt.

Thấy nàng ăn như vậy, mấy đứa trẻ cũng bắt chước rất nhanh, ngay cả Tiêu Bình Thịnh mới quay lại cũng thản nhiên ăn, những đứa trẻ khác ban đầu có hơi do dự, sau đó mới thử mở miệng.

Một khi đã mở miệng, sự do dự và lo lắng liền biến mất.

Thậm chí, trong lòng chúng còn cảm thấy cách ăn này rất dũng cảm, tựa như chúng đang ở biên quan, cùng ăn thịt với những người lính vậy.

*

Đông Đông ăn một miếng, một tay quệt miệng, ăn nhanh quá, cậu bé ăn cả miếng thịt cừu nóng hổi trong miệng, đầu lưỡi nóng như đang nhảy múa trong miệng.

Thấy cậu bé như vậy, Tiêu Bình Thịnh liền đưa nước cho cậu uống, sau đó không để cậu bé kịp phản ứng, lại đưa nước đến bên miệng cậu bé: “Uống nước đi, lưỡi bớt khó chịu hơn.”

Đông Đông cúi đầu uống cạn, cũng dần bình tĩnh lại, cậu bé lại tiếp tục ăn từng miếng thịt, sau đó cậu bé liền cười vui vẻ với huynh trưởng vẫn luôn chu đáo của mình.

Yến Thu Xuân bất giác cong môi, nàng quay đầu nhìn cậu nhóc bên cạnh cũng đang đắm chìm trong món ngon, cậu ta không nóng nảy như Đông Đông, ban đầu cũng không chủ động như vậy, nhưng khi ăn thịt, thái độ của cậu ta thay đổi hoàn toàn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất