Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 213

Bên này còn đang làm mỹ thực, nhàn nhã thích ý.

Trong triều lại bởi vì một phần quân báo lần nữa lâm vào tình cảnh quỷ dị.

Ngay thời điểm sắp hạ triều, một phong thư báo chiến lại lần nữa xuất hiện, lúc này đây là tin chiến thắng!

Hơn mười ngày trước, Tiêu Hoài Thanh một lần nữa hạ gục ba tòa thành trì của vương quốc Ô Tháp, đây là chiến thắng lớn nhất kể từ khi bắt đầu chiến tranh giữa hai nước, bá tánh toàn kinh đô đều vui mừng không thôi.

Lúc này tin chiến thắng đến hẳn cũng là chuyện tốt.

Nhưng chuyện không tốt là có một số người lại không muốn đánh tiếp.

Trên thực tế trận chiến sự này cũng không nhất định phải đánh, chỉ là có người muốn tiêu hao thế lực của Tiêu gia, nhưng ai ngờ trận này vậy mà đánh đến mức hai thế lực ngang nhau?

Lục Lang của Tiêu gia thật quá yêu nghiệt.

Thậm chí còn vượt qua phụ thân và huynh trưởng hắn!

Rõ ràng quân lương cũng không cung cấp nhiều, mọi người chỉ có thể miễn cưỡng có cơm ăn là đã tốt lắm rồi, lấy đâu ra sức đánh?

Nhưng ai ngờ bây giờ người ta lại sắp đánh xuyên qua Ô Tháp luôn rồi!

Lão hoàng đế cũng không muốn để hắn đánh tiếp, bằng không tất cả quân công đều sẽ bị Tiêu gia cầm đi hết, thật ra ông có thể phái một võ tướng mình tin tưởng đến chiến trường lấy danh nghĩa chủ soái đoạt đi quân công lần này.

Nhưng mà nhiều năm trước ông đã làm như vậy một lần, cuối cùng lại khiến tên chủ soái kia có đi mà không có về, nói là do hắn liên hệ với quân địch, trực tiếp bị trảm tại chỗ.

Nhưng lão hoàng đế rất rõ ràng, lúc đó là người Tiêu gia cố ý thêu dệt sự việc, có một số việc bên ngoài, ông đúng thật là không quản tới, cho nên lúc này ông cũng không muốn tìm thêm một tên võ tướng tới đoạt công, chỉ muốn đánh vừa vừa là đủ rồi.

Ông già rồi, không muốn tranh đoạt nhiều nữa, chỉ muốn an hưởng tuổi già, đương nhiên trước khi chế.t, ông phải làm cho đám người Tiêu gia như hổ rình mồi này suy bại hết, bảo đảm Tiêu gia sẽ không điên đảo vương triều sau này. Nhưng vấn đề là ở chỗ, đám người Xương Vương, Thuận Vương cầm đầu rất kiên định ủng hộ tiếp tục đánh, đám người Tuyên Vương, Tấn Vương lại không ủng hộ đánh, trước mắt phái chủ chiến đang chiếm thế thượng phong, lý do cũng rất đầy đủ, nhưng hai bên vẫn giằng co không bên nào chịu thua bên nào.

Bởi vì lão hoàng đế không chịu nhả ra. Rối rắm hồi lâu, cuối cùng lão hoàng đế cũng chậm chạp nhìn về phía Hộ Bộ Thượng Thư Tiết đại nhân, lão đông tây này đúng là cáo già, thật biết cách khôn khéo bảo vệ mình, ông ra vẻ buồn rầu thở dài nói: “Tiết ái khanh, khanh cảm thấy thế nào?”

Một câu này thành công làm tất cả văn võ bá quan trong triều hướng ánh mắt về phía Tiết đại nhân, Tiết đại nhân vuốt bụng béo của mình, định theo thường lệ pha trò có lệ một chút.

Nhưng còn chưa kịp nói, ánh mắt ông ấy vô tình dừng ở trên người Xương Vương, ánh mắt lấp lánh, hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Hồi bệ hạ, thần không hiểu chiến sự, không biết trận này có nên đánh không, nhưng ngân sách của Hộ Bộ nhiều nhất chỉ có thể phân bổ một lần, nếu kéo dài quá lâu, ví dụ như ba tháng, vậy thì không được rồi…”

Lão hoàng đế ôn hòa cười: “Trẫm cũng nghĩ như vậy, dù sao nếu lại thu thuế, chỉ sợ tiếng than của bá tánh sẽ rúng động trời đất mất!”

Nhưng lúc này Xương Vương lại đứng ra, lớn tiếng nói: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng vấn đề này nhìn thì có vẻ khó khăn, nhưng thật ra cũng không khó giải quyết, mặc dù sức của nhi thần có hạn, nhưng nhi thần nguyện dâng ra ngân lượng ba năm thu thuế, chỉ nguyện ủng hộ Trấn Quốc Công đánh tiếp!”

Lão hoàng đế cùng với đám người Tuyên Vương: “???”

Sau đó Thuận Vương cũng tiến lên thuận nước đẩy thuyền: “Phụ hoàng, nhi thần cũng nguyện ý quyên góp hai mươi vạn lượng bạc, chỉ mong bá tánh biên cảnh Đại Chu ta an cư lạc nghiệp!” Nói xong nhìn về phía đại thần phía sau: “Ta tin chư vị đại nhân cũng nghĩ như thế.”

Các triều thần: “???”

Trong đó một vài người còn ngầm đẩy đẩy Tiết đại nhân, đều tại ông ấy, làm hại bọn họ cũng phải đổ máu.

Theo sau, mọi người lần lượt bước ra khỏi hàng, tự nguyện quyên góp bạc ủng hộ tiếp tục chiến, lão hoàng đế tức giận đến trợn trắng mắt, nhưng trên mặt vẫn làm bộ như đồng ý tiếp tục đánh.

“Nếu Xương Vương đã nói như thế, vậy đợt quân lương lần này trẫm sẽ giao cho Xương Vương hộ tống.” Lão hoàng đế ra lệnh một tiếng, lạnh lùng quét mắt nhìn nhi tử, quát: “Bãi triều!”

“Cung tiễn bệ hạ!” Triều thần chắp tay cùng kêu lên nói.

Tan triều.

Không ít người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Tiết đại nhân thậm chí còn lau mồ hôi lạnh trên trán, chậm rãi lắc lư thân thể mập mạp đi phía sau.

Không phải hắn không muốn đi nhanh, mà là vì hắn béo không có lực, từ Kim Loan Điện ra ngoài cung, không có kiệu là phải đi một đoạn đường xa.

Bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nói dịu dàngận: “Đa tạ Tiết đại nhân trên triều hỗ trợ ta.”

Tiết đại nhân cười ha ha: “Điện hạ khách khí, thần chỉ cố gắng hết sức thôi."

Xương Vương khẽ mỉm cười: “Ngươi vừa giải quyết một phiền toái lớn cho Tiêu gia quân chúng ta, ta nên cảm kích mới đúng. Tiết đại nhân có rảnh không? Nếu rảnh, không bằng đến Xương Vương phủ uống một chén? Về chuyện điều phối quân lương, ta còn phải thỉnh giáo Tiết đại nhân nhiều."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất