Lần này có chuyện vui lớn, nhưng ông ta lại mệt mỏi khác thường, chỉ qua chưa đầy một ngày đã mệt đến nỗi nằm dài trên giường.
Nhưng ngay khi ông ta vừa nằm xuống, những người khác đều biến đi đâu mất cả.
Thay vào đó, bọn họ chuyển đến thăm hỏi Hoài Vương.
Là người mang khoai tây về, chắc chắn là hắn vẫn còn không ít khoai tây, đương nhiên là hắn không thể nào nộp hết lên cho triều đình mà không giữ lại cho mình một ít có đúng không?
Thế là số lượng thiệp viếng thăm được gửi tới phủ Hoài Vương lại càng nhiều vô kể.
Lễ vật cũng chất đống thành núi rồi.
Thế gia quý tộc thiếu gì chứ không thiếu tiền tài, có thể đổi lấy chút ích lợi cũng là chuyện tốt.
Vì để từ chối yêu cầu của mọi người, Hoài Vương xoa xoa khuôn mặt cứng ngắc vì cười, mặt không chút biểu cảm, xua tay với giọng điệu mệt mỏi: “Truyền lại với họ rằng bổn vương mệt rồi, cho dù có ai đến thì cũng không gặp nữa.”
Trên thực tế, ngoài những người đến xin lấy khoai tây, còn có một phần nhỏ là đến vì cuộc hôn sự của hắn.
Là đứa con thứ tư, hắn với ba người ca ca có sự chênh lệch tuổi tác khá lớn, lại thích chạy nhảy bên ngoài vì vậy mà hắn vẫn chưa thành hôn, giờ đây chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, phụ hoàng đã nhắc đến vô số lần những lời khen ngợi hắn, hắn thân là vương gia, cũng không có cách nào gia phong thêm chức tước, vì vậy mới hứa hẹn rằng hai con trai của hắn có thể đồng thời kế thừa tước vị, nếu là con gái thì trực tiếp phong làm công chúa.
Loại vinh hiển này cực kỳ có lợi cho hậu thế, cũng khiến cho quần thần Đại Chu càng nguyện ý đem con gái gả cho hắn, chỉ cần sinh được con trai thì đã có thể làm vương gia, sinh con gái thì sẽ là công chúa. Quả thật quá là có lợi rồi!
Hoài Vương thật sự quá mệt mỏi để ứng phó, bỏ lại một câu như vậy liền muốn rời đi, nhưng lời vừa nói xong, quản gia liền bẩm báo: “Tấn Vương thế tử đến rồi, điện hạ, lần này người vẫn từ chối sao?”
Hoài Vương dừng một chút, nói: “Cho hắn vào đi.”
“Vâng.” Quản gia đáp lời, đi mời người vào, lúc đi ra ngoài liền thuận tay đóng cửa thư phòng lại.
Hoài Vương cau mày: “Không phải đã nói sau này chúng ta nên ít liên lạc lại rồi sao?”
Hiện tại Chu Trạch Cẩn là người của nhóm Lão Lục, tiếp xúc với hắn nhiều chỉ sợ sẽ làm dấy lên nghi ngờ. Chu Trạch Cẩn cười nhẹ: “Điện hạ không cần phải lo lắng, lần này là Tuyên Vương bảo ta tới.” .
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
“Vẫn còn muốn thêm nữa à? Không phải là ta đã cho hắn cả một giỏ rồi hay sao?” Hoài Vương cười chế giễu: “Thật đúng là lòng tham không đáy.”
“Đồ tốt như vậy, làm gì có ai có thể thoã mãn được chứ?” Chu Trạch Cẩn thở dài, thứ đồ tốt như thế này, thật quá đáng tiếc, nó tuyệt nhiên khi không lại xuất hiện sau khi hắn ta đăng cơ, mà ngược lại, nó lại khiến cho tuổi già lẩm cẩm của lão hoàng đế có thêm một công trạng lưu danh sử sách.
Hoài Vương nhẹ giọng nói: “Không thoả mãn cũng vô dụng, bổn vương đây thật sự không còn thứ đó nữa rồi.”
Nói đến đây, thần sắc của Chu Trạch Cẩn bỗng trở nên nghiêm túc: “Xương Vương bên đó đã thu xếp xong cả rồi chứ?”
“Đương nhiên là đã xong cả rồi.”
Hoài Vương bình tĩnh cười nói: “Lão Nhị vì dân quên mình, thí nghiệm tìm ra bộ phận có độc của khoai tây, có thể cứu vạn người dân tránh khỏi nỗi đau do ăn nhầm mà bị trúng độc. Đây là một chuyện tốt, đến lúc đó khẳng định sẽ có rất nhiều người biết ơn hắn và cả nhà của hắn.”
“Cả nhà sao?!” Chu Trạch Cẩn giật mình.
Hoài Vương hơi nhíu mày: “Tất nhiên rồi, đồ tốt như vậy, chắc chắn là Lão Nhị sẽ không ăn chúng một mình, để ta tính xem, phần khoai tây mà ta cho hắn cũng không nhiều, đêm nay hẳn là đã có thể ăn đến phần có vấn đề rồi.”
Chu Trạch Cẩn rất nhanh cũng đã bình tĩnh trở lại, trong ánh mắt hiện lên vài phần chờ mong.
*
Quả đúng như lời Hoài Vương đã nói.
Xương Vương không ăn một mình, sau khi ăn qua một bữa khoai tây, xác nhận vị của nó rất ngon, liền chủ động hỏi con trai mình: “Sao con không mời Đông Đông đến ăn cùng?”
Thân là hoàng tử, so với các đại thần, hắn đương nhiên là được ban phát cho nhiều hơn, thậm chí nếu sau này bọn họ có đòi hỏi thêm, hắn cũng vẫn như cũ có một phần đáng kể, chỉ cần ra ngoài giữ lại được một số củ khoai tốt để làm giống, thì những đãi ngộ khác đều không thành vấn đề.
Sau khi A Hoàn nghe thấy lời đề nghị này, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ vốn đang chờ đợi của cậu ta lại càng thêm rạng rỡ, giọng nói đầy trong trẻo hồn nhiên và ngây thơ: “Dạ vâng! Thưa cha, vậy con cũng muốn mời Uyển Nhi, còn có cả Bình Thịnh ca ca và cả A Xuân tỷ tỷ nữa! Lúc trước đều là do một tay A Xuân tỷ tỷ nấu ăn cho con, lần này con muốn mời tỷ ấy đến ăn cùng ạ!”
“Được, vậy để mẹ con đi mời người đến.” Xương Vương tươi cười gật đầu.