Trong lòng nàng đang khen mình làm ngon quá đã thấy một ma ma cười tủm tỉm đi vào, trong mắt chỉ có Đông Đông đang ăn: "Tiểu thiếu gia."
Đông Đông nghe tiếng, nhếch miệng cười một tiếng: "Kỷ ma ma, ở đây có gà rán, cho bà ăn này."
Bàn tay nhỏ của cậu bé cầm một miếng gà chiên đưa ra trước.
Kỷ ma ma không để ý, chỉ cười nói: "Tiểu thiếu gia, chúng ta phải trở về, lão gia, phu nhân đều đang chờ Đông Đông trở về ăn cơm trưa đấy."
Yến Thu Xuân buồn bực, lão gia phu nhân? Ai thế.
Đông Đông ủ rũ, lắc đầu nói: "Ta không muốn! Ta không đi! Gà rán còn chưa ăn xong!"
Nụ cười trên mặt ma ma cứng đờ, sắc mặt không vui, ánh mắt nhìn Yến Thu Xuân như có vẻ oán trách, nhưng đối với Đông Đông vẫn kiên nhẫn nói: "Chẳng phải chỉ là một món ăn thôi à, đầu bếp trong phủ chúng ta có thể làm ngon hơn."
Nói xong, bà ta nhìn về phía Yến Thu Xuân, giọng điệu sai sử nói: "Yến cô nương, làm phiền cô nương... Báo cáo cách làm món gà rán này cho lão thân, tránh cho Đông Đông tiểu thiếu gia không vui."
Yến Thu Xuân yên lặng nhìn qua:?
Hay lắm!
Lần đầu tiên gặp đã muốn người ta đưa công thức, không hề khách sáo như vậy!
Trong trí nhớ của nguyên chủ Yến Thu Xuân, Yến gia tự xưng là quý tộc, thân phận khác với người bình thường, ăn món gì ngon muốn có công thức thì nô bộc cũng không phách lối đến mức như thế.
Nàng đổi sắc mặt, gương mặt xinh đẹp hồn nhiên đầy vẻ lạnh lùng, nghiêm túc nói: "Vị ma ma này, chẳng phải bà nói đầu bếp trong phủ bà có thể làm ngon hơn à? Sao ngay cả gà rán cũng không biết làm? Hay tự mình suy nghĩ lại đi!"
Kỷ ma ma đen mặt, cảm thấy cô nương này không hiểu chuyện, tức giận nói: "Yến cô nương, thứ này không phải vật quan trọng gì, chẳng lẽ cô nương sợ Giang gia nhà ta tranh lợi ích với mình? Vậy yên tâm đi, Giang gia chúng ta không vì mưu lợi, hơn nữa tiểu thiếu gia vui vẻ thì lão gia phu nhân cũng sẽ ban thưởng."
"Thủy Mai, tiễn khách!" Yến Thu Xuân nói thẳng.
Kỷ ma ma tái mặt, oán hận trừng nàng, cười lạnh sau đó nhìn Đông Đông, thái độ cứng rắn hơn nhiều: "Tiểu thiếu gia, chúng ta trở về đi, lão gia phu nhân nhớ ngài đó!"
"Ta mới về mấy hôm!" Đông Đông hơi ấm ức mím môi, cậu bé không hiểu lời Yến Thu Xuân nói với nói chuyện với Kỷ ma ma, cậu bé đang ăn gà rán, vẫn đang thèm thuồng, không vui nói: "Nhưng còn phải ăn món khác nữa, ta không đi được. Hơn nữa ta không muốn trở về..."
Giọng nói của cậu bé càng lúc càng nhỏ, vì sắc mặt ma ma càng lúc càng nghiêm túc. Sau khi cậu bé nói xong, Kỷ ma ma trầm giọng nói: "Ngài không thể không hiểu chuyện như thế, lão gia và phu nhân sẽ thất vọng!" Bà ta nói xong thì đi qua muốn ôm Đông Đông đi.
Hốc mắt Đông Đông đỏ lên, trừng mắt đầy bà ta ra, trở tay cầm gà rán vượt qua ma ma nhanh chóng chạy đi!
"Ôi? Thiếu gia!" Kỷ ma ma trợn tròn mắt, không ngờ Đông Đông lại chạy đi, bà mau chóng đuổi theo.
Yến Thu Xuân cũng ngẩn người, rõ ràng nghe nói tiểu thư Tiêu gia chọn rể, hai người con rể vào Tiêu gia ở. Hơn nữa Đông Đông họ Tiêu, thái độ này của ma ma hơi không đúng?
Biến cố này làm Yến Thu Xuân cảm thấy khó hiểu, Uyển Nhi cũng bị dọa, mím môi muốn khóc.
Ma ma đi theo cô bé đến dỗ dành: "Không sao không sao, chúng ta không sợ..."
Như vậy mới dỗ dành được Uyển Nhi.
Yến Thu Xuân đẩy đĩa đến trước mặt cô bé: "Uyển Nhi, muốn ăn nữa không?"
Uyển Nhi gật gật đầu: "Ăn."
Yến Thu Xuân bảo cô bé ăn tiếp, hỏi Thủy Mai: "Đông Đông không ở Tiêu gia à?"
Ánh mắt Thủy Mai phức tạp: "Vâng, cô gia qua đời, lão gia, phu nhân Giang gia lợi dụng nhớ dung nhi tử nên mang cháu trai đi. Mấy năm nay tiểu thiếu gia đều ở bên kia, hiếm khi trở về."
Yến Thu Xuân cau mày, cảm thấy là lạ.
Đương nhiên Tiêu gia rất yêu thương Đông Đông, Tạ Thanh Vân làm chủ hậu viện cũng như thế, sao lại dễ dàng cho người Giang gia phách lối đưa Đông Đông đi?
Chỉ là chuyện này không phải chuyện nàng có thể nhúng tay vào, vì thế chỉ nghĩ ngợi một phen rồi từ bỏ.
Sau khi Uyển Nhi ăn xong thức ăn trong đĩa, Yến Thu Xuân nói: "Muội chờ một lát được không, ta còn một phần đưa cho nương của muội nữa. Uyển Nhi có thể đưa giúp ta không?"
"Vâng!" Tiểu cô nương ăn uống no nê cười gật đầu đáp.
Yến Thu Xuân đi vào bếp làm thêm gà rán.
Trước tiên là gà rán cho Uyển Nhi mang về, Yến Thu Xuân làm phần khác. Hôm qua ăn cánh gà thơm cay, hôm nay ăn gà rán, đúng lúc dầu đã sôi, ngoại trừ gà rán còn có gà bắp rang, đùi gà vân vân. Sau khi làm xong, nàng đưa mỗi người hai phần, phần của người lớn cho thêm ớt. Lý do nàng đưa riêng cho nương của Uyển Nhi, Tiêu Hoài Ngân là vì tối qua nàng thấy chỉ có mình Tiêu Hoài Ngân không ăn cay.