Chương 37: Ta tới giúp các ngươi "điện liệu" một chút đi ~
"Hai người các ngươi cùng lên đi."
Đường Thanh Mặc đặc biệt thoải mái, đem hai gã nam nhân áo đen to cao hơn hắn đạp ngã lăn lóc trên mặt đất, còn không quên duỗi tay khoa trương khiêu khích, khiến bọn hắn tức giận đến đỏ mặt tía tai!
Vừa rồi chỉ là sơ suất nên mới thất thủ, vậy mà hắn dám khiêu khích bọn chúng như vậy!
Thật là không biết trời cao đất rộng!
Hai tên nam nhân áo đen nhanh chóng vào tư thế chiến đấu, lần này không hề khinh địch như lúc nãy, toàn thân tản mát ra khí huyết lực lượng nồng đậm!
Là võ giả, chỉ cần có khí huyết đã cường đại hơn người bình thường, khí huyết của hai gã nam nhân lực lưỡng tràn ngập đại sảnh, khiến Đường Mỹ Hân, mọi người Đường gia và Liễu Như Nhân đều cảm thấy áp lực, khó thở!
"Ân ân! !"
Liễu Như Nhân cũng cảm thấy nghẹt thở, tuy rất muốn mắng bọn chúng một trận, nhưng bây giờ cần phải giáo huấn tên phế vật Đường Thanh Mặc kia trước!
Một tên nam nhân áo đen thấy Đường Thanh Mặc ngơ ngác đứng tại chỗ, cho rằng hắn bị khí tức của mình làm cho rung động đến choáng váng.
Gã lộ ra nụ cười đắc ý nói: "Đường thiếu gia, chúng ta lên đây!"
"Bị thương cũng đừng trách chúng ta!!"
Bọn hắn nhanh chóng lao về phía Đường Thanh Mặc, nắm đấm tràn ngập khí huyết lực lượng vung tới tấp!
"Không quan trọng..."
Đường Thanh Mặc nhìn hai người cao lớn trước mắt, khinh đạm nhả ra một câu: "Ngược lại, người bị thương không phải ta."
Hắn bước nhỏ lùi lại, thoải mái nghiêng người né tránh một cú đấm, sau đó nhanh chóng dùng hai tay nắm lấy cánh tay đối phương, dùng sức kéo mạnh lên.
"A a!!" Cánh tay nam nhân bị kéo cưỡng ép sang một bên, xương cốt phát ra âm thanh răng rắc!
Đường Thanh Mặc lại đá mạnh vào đầu gối gã, khiến xương bánh chè vỡ nát!
"Ngươi cái này...!!"
Tên còn lại thấy đồng bạn ngã xuống, kinh ngạc vung quyền về phía trước.
Nhưng Đường Thanh Mặc ngả người ra sau, tránh được cú đấm kia, rồi dùng cùi chỏ thúc mạnh vào mặt hắn!
"Ân ân!!" Nam nhân không ngờ Đường Thanh Mặc lại mạnh đến vậy, chỉ một cú cùi chỏ đã cảm thấy mũi mình lệch đi!
Hắn mất thăng bằng lùi lại mấy bước, nhưng Đường Thanh Mặc đã áp sát tới, thêm một quyền đánh gã ngã nhào xuống đất!
"A ân!!"
Hai tên nam nhân cao lớn cứ thế bị Đường Thanh Mặc thay phiên đấm đá, một người tay chân đau đến không nhấc nổi, một người cảm thấy mặt mình sắp bị đánh biến dạng!
Lúc này, bọn chúng thấy một bóng người xuất hiện trước mặt, còn chưa hết nghi hoặc ngẩng đầu lên, đã thấy Đường Thanh Mặc đứng sừng sững nhìn xuống, lòng bàn tay còn phát ra ánh sáng màu vàng.
"Nói đến, ta tối qua mới học được một kỹ năng, đang muốn tìm người thử đây~"
Đường Thanh Mặc nở nụ cười đầy thâm ý, lòng bàn tay đồng thời phát ra mấy đạo thiểm điện, kèm theo tiếng lách tách...
"Thiểm lôi", chiêu thức hắn mới tu luyện được tối qua, giờ có dịp dùng rồi!
"!!!"
Đây là!?
Đường Thanh Mặc mắt sáng lên, lộ vẻ chờ mong!
"Ta tới giúp các ngươi "điện liệu" một chút đi ~"
"Ba!!?"
Không muốn a a a!!!!!
Thiểm điện mạnh mẽ lan tỏa khắp đại sảnh, ánh sáng chói lòa khiến mọi người Đường gia và Liễu Như Nhân đều không mở nổi mắt.
Cùng lúc đó, tiếng kêu thảm thiết của hai gã nam nhân vang lên không ngớt, kèm theo mùi khét lẹt!
Đến khi ánh sáng tan đi, mọi người mới thấy hai gã kia đã bị điện đến bất tỉnh, toàn thân đen thui như than, nằm soài trên mặt đất.
"Cái gì vậy..." Đường Thanh Mặc chán nản nói: "Gọi là võ giả mà có chút "điện liệu" đã không chịu nổi, thật là vô dụng."
Hắn lại đạp vào người hai gã, mặt lộ vẻ khinh miệt.
"Loại trình độ này mà thả vào chiến trường Dị Thú, mười giây là bị ăn sạch."
Hệ thống lặng lẽ nói: 【Không phải, kí chủ không thể đem bọn họ so với ngươi được...】
Vốn dĩ nguyên chủ thân thể đã cực kỳ thiên phú dị bẩm, thêm vào Đường Thanh Mặc lại cực kỳ chăm chỉ.
Như vậy thì người khác sống thế nào!
Đường Thanh Mặc hừ nhẹ một tiếng, mặc kệ mọi người đang kinh ngạc, tiến đến tủ rượu ở đại sảnh.
Vì lần trước Đường Thanh Mặc lấy đi chai rượu đắt nhất, Đường Kiến Nhân đặc biệt dùng mấy ổ khóa lớn khóa tủ lại.
Nhưng hắn lại vung tay, mấy cái khóa sắt liền tan thành mây khói!
"Vậy, Liễu tiểu thư bây giờ muốn thế nào đây?" Đường Thanh Mặc lấy ra chai rượu đắt đỏ thứ hai cùng ly rượu, mở nút rót vào ly lắc nhẹ.
Ánh mắt khiêu khích của hắn dừng trên người Liễu Như Nhân đang quỳ một chân dưới đất vì kinh hãi.
!?
Liễu Như Nhân lần đầu tiên phải chịu nhục nhã lớn đến vậy, lại còn từ tên phế vật vị hôn phu mà cô khinh thường nhất!
Cô ta kích động hét lên: "Đường Thanh Mặc, đồ hỗn đản!!"
"Ngươi dám biến hộ vệ cha ta để lại thành ra thế này! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!!"
Đối diện với cơn giận dữ của Liễu Như Nhân, Đường Thanh Mặc chậm rãi nhấm nháp rượu.
"Vậy cô định làm gì để không bỏ qua cho tôi?" Hắn cười lạnh hỏi.
"Loại người thô lỗ vũ lực như ngươi sao so được với Huyền Hi! Ngươi mơ tưởng hão huyền! Ngươi chỉ là bùn nhão!"
Liễu Như Nhân lập tức lớn tiếng trút hết những lời lẽ hạ thấp Đường Thanh Mặc.
Những tỷ muội Đường gia có mặt nghe vậy, trong lòng có chút khó chịu, dù các cô không thích Đường Thanh Mặc, dù gì hắn cũng là em trai ruột thịt của mình...
Liễu Như Nhân nhục mạ Đường Thanh Mặc như vậy, chẳng phải đang xem thường các cô và Đường gia sao?
Bạch Hoa Liên đã sớm rưng rưng từ khi nghe Liễu Như Nhân nhục mạ, nhưng vì đối phương là người Đường Huyền Hi ngưỡng mộ, cô không tiện lên tiếng.
Chỉ có Đường Huyền Hi ngoài mặt tỏ ra khó chịu, trong lòng lại vô cùng vui sướng!
Ha ha!
Đường Thanh Mặc thật là ngu xuẩn!
Hắn càng phản kháng Liễu Như Nhân như vậy, chẳng phải càng khiến cô ta ghét hắn hơn sao!
Quả nhiên, một kẻ cừu lão thử như Đường Thanh Mặc không xứng với Liễu Như Nhân! Chỉ có mình...
Chỉ có mình mới xứng làm con rể Liễu gia!
*
Nhưng trong lúc Đường Huyền Hi đắc ý, hắn đột nhiên nghe Đường Thanh Mặc lạnh lùng nói.
"Nếu vậy, chúng ta hủy hôn đi."
!?
Không chỉ Liễu Như Nhân, các tỷ muội Đường gia và Bạch Hoa Liên đều kinh ngạc.
Đường Huyền Hi cũng cảm thấy kỳ lạ.
Không phải Đường Thanh Mặc luôn theo đuổi Liễu Như Nhân, vô luận chuyện gì đều chiều theo cô ta sao?
Sao đột nhiên lại quyết định hủy hôn?
"Ngươi nói cái gì!?" Liễu Như Nhân cũng ngây người.
Cô không ngờ Đường Thanh Mặc, người bình thường luôn cầu được ước thấy với mình, lại chủ động đề nghị hủy hôn!
Nhưng Đường Thanh Mặc không để ý đến suy nghĩ của cô ta, nói tiếp: "Chúng ta cũng không lãng phí thời gian, cô về báo với cha cô một tiếng, để chúng ta hủy hôn đi."
"Đường Thanh Mặc!! Ngươi còn muốn sỉ nhục ta đến khi nào!?" Liễu Như Nhân đứng thẳng dậy.
Lúc này, vì quá tức giận, tóc cô ta rối bù, mặt mày cau có cùng những sợi tóc lòa xòa khiến Liễu Như Nhân vốn xinh đẹp cao ngạo trở nên giống như một con quỷ!
"Không phải cô hạ thấp tôi trước sao?" Đường Thanh Mặc buồn cười nói: "Bây giờ tôi cho cô cơ hội, để cô đề nghị hủy hôn trước, coi như nể mặt con gái."
"Nếu cô không ngại để tôi nói ra trước, tôi có thể gọi điện cho Liễu gia chủ ngay."
Liễu Như Nhân nhìn Đường Thanh Mặc với ánh mắt lạnh băng, không kìm được cảm thấy hoảng sợ.
Dù cô đã nghe nói hắn thay đổi, nhưng khi thật sự cảm nhận được sự khác biệt này, trong lòng lại vô cùng bối rối!
Nhưng cô không thể yếu thế trước tên hỗn đản Đường Thanh Mặc này!
"Đường Thanh Mặc, cuộc hôn ước kia vốn thuộc về Huyền Hi! Là ngươi cướp hôn ước của Huyền Hi! Là ngươi cưỡng ép cướp ta khỏi tay Huyền Hi!"
Đường Huyền Hi vừa nghe Liễu Như Nhân nói, liền lộ ra ánh mắt cảm động: "Như Nhân..."
Chỉ có Đường Thanh Mặc cạn lời.
"Cô xem tiểu thuyết bá đạo tổng tài nhiều quá hả? Cướp cô khỏi tay Đường Huyền Hi... Loại người như cô, phiên bản tiểu tiên nữ miễn phí tôi cũng không cần."
"Đường Thanh Mặc!!"
Sao hắn có thể nói như vậy!
Sao hắn dám!!
Đường Thanh Mặc lộ ra vẻ ghét bỏ tột độ, trở tay hắt chỗ rượu còn lại trong ly vào mặt Liễu Như Nhân!
"A a!!"