Chương 29 -
“Chúng ta đã về rồi đây!”
“Nhìn kìa, có rất nhiều thức ăn!”
“Ai nha, nhanh như vậy đã trở về rồi sao?”
“Trời ạ, các người thật sự đã thành công? Như thế nào lại có nhiều cá như vậy? Còn có cả… rắn nước?”
Sơn động vốn đang an tĩnh trong nháy mắt như muốn nổ tung, các tộc nhân bắt đầu sôi nổi nghị luận không ngừng.
Mọi người vừa nói chuyện vừa chăm chú quan sát, trong mắt đều là hình ảnh những con mồi mới mẻ hiếm gặp trong mùa đông giá rét.
“Ha ha… quả nhiên con gái ta là giỏi nhất!”
Thủ lĩnh Vạn nhẹ nhàng hạ một chiêu Thiết Sa Chưởng vỗ vào bả vai Quân Tiểu Nam.
“Khụ… khụ… khụ…”
Quân Tiểu Nam: Yêu thương con là phải đánh con sao… như vậy không khác gì mưu sát con ruột.
“Ai ôi, Nam Nam không có việc gì chứ, a phụ thật sự quá cao hứng, hắc hắc.”
“Tiểu Nam nhà chúng ta là giỏi nhất!”
“Em gái thật lợi hại!”
Sủng muội cuồng ma Tiểu Bắc và siêu cấp cưng chiều con gái Phong luôn miệng khoe khoang về Quân Tiểu Nam.
Tiểu Nam Nam cao ngạo: Bình thường thôi!
Lão thủ lĩnh Ổn tuy đã sống khá lâu nhưng cũng chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều cá như thế này, còn có cả thịt rắn nước.
Hắn đi đến bên cạnh con mồi, sờ đi sờ lại đồ vật được gọi là lưới đánh cá. Thứ này vừa rắn chắc lại không chiếm nhiều diện tích, trọng lượng không nặng lắm, cư nhiên lại hữu dụng như vậy sao?
“Nam, nếu đồ vật được gọi là lưới đánh cá này lợi hại như vậy thì ngoài việc dùng để đánh bắt cá còn có thể dùng để săn bắt các loài thú khác, phải không? Lưới đánh cá này có thể sử dụng trong bao lâu? Có thể sửa chữa hay không?”
Nhìn biểu cảm kích động của lão thủ lĩnh, trong lòng Quân Tiểu Nam cũng lóe lên vài suy nghĩ, Ổn có thể suy luận từ một ra ba, xem ra cô đã phát hiện ra một tài năng nghiên cứu khoa học trong tương lai!
“Không tồi, Ổn A Cống. Những việc ông đã đề cập đến đều có thể thực hiện, đừng gấp gáp, chúng ta cứ tiến hành từng bước một.”
“Trước hết, chúng ta phải phân phát thành quả thu hoạch của ngày hôm nay.”
“Nga, đúng, đúng… mọi người từ từ tới, từ từ tới…”
Ổn cười cười tự vỗ vào đầu mình.
“Đúng rồi, để ta xem, tại sao còn có rắn nước? Hôm nay mọi người gặp phải nguy hiểm gì hay sao?”
Quân Tiểu Nam giải thích ngắn gọn tiền căn hậu quả cho lão thủ lĩnh nghe.
“Vậy nên khi đến mùa đông, những con rắn nước này sẽ trở nên chậm chạp hoặc ngủ say?”
“Hẳn là như vậy, nhóm người đi cùng cháu hôm nay đã tiêu diệt được một đám rắn nước, hy vọng là khi đến mùa hạ, thời điểm các tộc nhân ra bờ sông lấy nước sẽ an toàn hơn.”
Chỉ là mới gặp qua loài rắn nước này đúng một lần nên Quân Tiểu Nam cũng không dám kết luận chắc chắn.
Cô cũng không phải kiểu người đuổi cùng giết tận, hơn nữa cô càng không có ý định làm vậy, bản thân cô cũng không rõ việc này có ảnh hưởng đến sự cân bằng của hệ sinh thái ở Hỗn Độn Đại Lục hay không.
Ổn nghe nói bờ sông sẽ trở nên an toàn liền vô cùng vui mừng.
“Chỉ là số lượng cá lần này mà mọi người bắt được thật sự quá nhiều, nếu phân phát cho tất cả các tộc dân thì hẳn là trong khoảng thời gian ngắn mọi người cũng không thể ăn hết, do đó cháu có tính toán gì không?”
Quân Tiểu Nam suy nghĩ, nếu làm thành cá khô hoặc bảo quản đông lạnh thì cũng không phải việc gì khó, nhưng thật sự không cần thiết, bởi vì tòa trung tâm thương mại kia của cô chính là kho hàng thiên nhiên.