Chương 33 -
Buổi sáng, sau khi đun sôi, chỉ cần dùng thìa dài khuấy nhẹ là toàn bộ thịt rắn sẽ dễ dàng tách ra khỏi xương.
Lúc Quân Tiểu Nam đến xem xét còn ném thêm vào nồi một chút muối ăn và tiêu xay, sau đó đảo đều lên.
Khẽ ngửi một cái, ôi chao, thơm quá đi mất!
“Ăn cơm thôi!”
Sau khi nấu nướng, mấy lão dã nhân liền dùng muỗng gõ gõ vào nồi, chỉ trong chốc lát các tộc nhân liền tự mình cầm chén tới, ngoan ngoãn chia thành từng nhóm đứng xếp hàng phía sau mấy chiếc nồi đá.
Hồng đã lớn tuổi, hơn nữa đùi phải của ông lại bị thương, không còn khỏe mạnh được như trước. Vợ con của hắn cũng đã sớm không còn trên đời này.
Hắn cũng không tìm thêm cho mình một người bạn đời khác, một mình nằm trên đống cỏ, cứ thế trải qua cuộc sống đơn độc đến tận bây giờ.
Tuổi tác đã cao, thân thể cũng bắt đầu lão hoá, không thể tiếp tục cống hiến cho bộ tộc nên Hồng cũng ngượng ngùng không dám ăn nhiều, cứ như vậy sống tạm ngày này qua ngày khác.
Năm nay hắn cũng đã hơn một trăm bảy mươi tuổi, hắn vốn định sống thêm vài cái thập niên nữa sẽ tự mình chấm dứt cuộc đời, dù sao có sống cũng vô dụng.
Không nghĩ đến, ngày hôm qua lão thủ lĩnh Ổn lại chạy đến tìm hắn, nói rằng bộ tộc sắp xếp cho hắn công việc trong nhóm nấu ăn, còn có thể lãnh lương, hỏi hắn có nguyện ý đến làm hay không.
Hắn kích động đồng ý ngay lập tức.
Bây giờ, Hồng đang cầm cái vá sắt thật to đứng trước nồi canh nhìn các tộc nhân ‘gào khóc đòi ăn’ đang nhìn nồi canh rắn trong tay hắn với ánh mắt khát vọng, Hồng đột nhiên có cảm giác như sống lại một đời huy hoàng.
Hắn còn có ích, hắn còn có thể làm việc!
Hồng cảm thấy cả người tràn đầy sức lực, dường như chân bên phải không còn đau đớn như trước kia nữa.
“Mấy tên nhãi con này, tất cả đều xếp thành hàng, đừng chen lấn.”
Từ tận sâu tận đáy lòng, Hồng vô cùng cảm ơn Thánh Nữ - Nam đã cho hắn hy vọng sống lại thêm lần nữa.
Sau khi các tộc nhân của bộ lạc Châm nhận canh rắn liền bưng chén đá lớn quay về bên cạnh đống lửa nhà mình, bắt đầu ăn cơm.
“Rột rột….”
“Rột rột rột rột…”
“Rột rột rột rột rột…”
Lúc này bên trong sơn động của bộ lạc Châm đều vang lên âm thanh uống canh.
“Ai, hóa ra thịt rắn nước này lại ngon đến vậy. Tại sao trước kia ta lại không biết ăn mà toàn ném đi nhỉ, thật là lãng phí!”
“Ai biết được a, từ trước đến giờ chúng ta không có thói quen ăn thứ này!”
“Thứ đó không những đen sì mà còn rất khó bắt, thêm vào đó lại hay cắn người nữa, nghĩ đến liền cảm thấy đáng sợ.”
“Thật không nghĩ đến thịt của nó lại thơm ngon đến vậy!”
“Đúng vậy, ăn thật ngon! So với thịt thú Hô Hô đúng là không thua kém chút nào.”
Các tộc nhân nhỏ giọng nói chuyện với nhau, cơ hồ không có người nào phát hiện ra điểm khác thường.
Chỉ có Khảm, sau khi hắn uống một ngụm canh lập tức chấn kinh.
Trước kia hắn đã từng ăn qua thịt rắn nước! Căn bản hương vị của nó không ngon như thế này! Mùi vị tanh nồng và nhạt nhẽo!
Nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt Khảm liền hướng về phía Nam đang gật gà gật gù uống từng ngụm canh.
Quả nhiên không hổ là Thánh Nữ, cư nhiên có thể chế biến một nguyên liệu khó ăn trở thành món ngon như vậy, đúng là không khác gì thực thần.
Sau này hắn nhất định sẽ làm theo lời của Thánh Nữ! Thánh Nữ bảo hắn đi hướng đông thì hắn nhất định sẽ không đi hướng Tây!
Tiểu Nam Nam: Ai nha, đây chỉ là hiểu lầm tốt đẹp về bột tiêu.