Y Đạo Quan Đồ

Chương 621-2: Hiệu trưởng cổ quái (2)

Tuyết lớn bên ngoài không những không giảm bớt mà còn có xu thế tăng mạnh lên, khí trời như vậy thì khẳng định là chẳng có ai mạo hiểm đội tuyết đi về cả.

Chu Sơn Hổ mời hai người bọn họ về nhà ngủ lại, người trên núi thuần phác nhiệt tình, Chu Sơn Hổ đặc biệt đi bắt một con cá đem chưng, còn đi làm thịt một con gà, chiêu đãi hai vị khách quý đến từ bên ngoài này.

Trương Dương trở về xe, lấy ra một chai Mao Đài đi vào.

Chu Sơn Hổ có hai người bạn thân tốt nhất cùng nhau làm việc với hắn, hắn gọi hai người này đến tiếp khách uống rượu, hai người này cũng đều là họ Chu, mà ở trong thôn Thạch Oa này họ Chu là thế gia vọng tộc đệ nhất rồi, người mặc áo xanh lam là Chu Sơn Tùng, người còn lại tên là Chu Sơn Hà, bọn họ đều là thân thích của nhau cả.

Lúc hai người đến có mang theo vài món, Chu Sơn Tùng mang một con cá, còn Chu Sơn Hà thì xách theo một con gà.

Thông qua nói chuyện mới biết, Chu Sơn Hổ là một cô nhi, mẹ sinh khó nên đã chết, lúc lên năm cha hắn lên núi gặp phải bầy sói, khi tìm được chỉ còn một cái đầu lâu mà thôi, từ đó Chu Sơn Hổ theo ông nội hắn luôn, lúc ông nội qua đời, trong nhà còn có vài chú bác, người thì có nhiều, nhưng thật ra thì chẳng ai quản hắn cả, Chu Sơn Hổ sử dụng máy kéo do ông nội của hắn để lại để đi làm kiếm sống, Chu Hữu Kim tuy rằng là bí thư chi bộ thôn, nhưng mà chẳng hề trợ giúp hắn cái gì cả, ngược lại bình thường còn hay chiếm tiện nghi của hắn, gần đây lại muốn cướp lại căn nhà cũ do ông nội hắn để lại nữa, muốn ở chổ này xây nhà cho con trai của ông ta kết hôn sinh sống. Mà Chu Sơn Hổ cũng không nói cái gì cả, năm nay hắn đã mười tám tuổi rồi, dự định đi ra ngoài sinh sống luôn.

Chu Sơn Hà đã được đi học trung học trong huyện, cũng nhìn thấy vài thứ, thấy Trương Dương mang đến một chai rượu Mao Đài, ngạc nhiên nói: "Mao Đài! Đại ca, cái này cũng không ít tiền nhĩ?"

Trương Dương cười ha hả nói: "Của một người bạn cho tôi, trời gió tuyết là ngày uống rượu, ngày hôm nay các người làm đồ ăn, tôi ra rượu, mọi người chúng ta uống một bữa không say không về"

Chu Sơn Tùng thì dọn bàn ra, đèn khẩn cấp trên xe của Trương Dương đã phát huy tác dụng, lúc mọi người bận rộn, Khương Lượng lấy kính lúp ra cẩn thận nghiên cứu tấm ảnh, hắn bỗng nhiên phát hiện ra cái gì đó, vẫy vẫy tay với Trương Dương nói: "Trương Dương, cậu qua đây!"

Trương Dương đi qua, Khương Lượng chỉ vào vị trí cuối cùng trong tấm ảnh, nói: "Cậu xem, cậu nhìn kỹ đi, người này có đúng là hiệu trưởng Trần hay không?"

Trương Dương nao nao, nhìn kỹ một chút, quả nhiên nhìn thấy một người thanh niên gầy đứng sau cùng trong tấm ảnh, đang cười rất xán lạn, nhưng mà không có mang kính, nhìn kỹ lại, từ dáng vẻ của người này có thể nhìn thấy được khuôn mặt của Trần Ái Quốc, Trương Dương nói: "Là ông ta, không sai, chính là ông ta! Nhưng mà ông ta không có mang kính!"

Chu Sơn Hổ nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện, cũng đi đến, nhìn vào tấm ảnh một chút, rồi gật đầu khẳng định: "Là hiệu trưởng Trần, thì ra ông ta có chụp hình chung với những thanh niên tri thức này"

Khương Lượng nói: "Nói không chừng ông ta cũng là một thành viên của thanh niên tri thức!"

Trương Dương nói: "Tôi đi tìm ông ta!"

Khương Lượng lắc đầu nói: "Bây giờ không phải là lúc, ông ta khẳng định là nhận ra tấm ảnh, nếu ông ta đã không muốn nói, hì chứng minh rằng ông ta có ẩn tình, bây giờ cậu đi tìm ông ta, chỉ có thể làm cho mọi chuyện trở nên tệ hơn, chờ một chút đi, dù sao thì ngày hôm nay chúng ta cũng không đi được, chờ ngày mai đi"

Chu Sơn Tùng mang một con gà nướng ra, thét to: " Gà thơm tấm tác đã ra lò!"

Chu Sơn Hổ cười nói: "Nào, nào, chúng ta uống rượu thôi!"

Trên bàn vuông đầy những chén lớn, người trên núi đã khách tuyệt đối không hề keo kiệt, mấy món này Chu Sơn Hổ vốn dự định để cho lễ mừng năm mới, nhưng khách đến nhà, bọn họ đem những thứ bình thường tiếc không dám ăn lấy ra chiêu đãi luôn.

Chu Sơn Hổ nâng chén lớn lên nói: "Ba chúng ta hoan nghênh hai vị đại ca đến ngọn núi này làm khách!"

Trương Dương và Khương Lượng cùng nâng chén lên, nói: "Cạn!"

"Cạn!" Mọi người vô cùng sảng khoái, cùng nhau uống cạn rượu trong chén một hơi.

Chu Sơn Tùng lau miệng, khen không dứt miệng: "Rượu ngon, đều nghe nói rượu Mao Đài uống ngon, tui lớn đầu như vậy rồi mà chưa từng được uống"

Trương Dương cười nói: "Rượu ngon hay không cũng không quan trọng, uống rượu chủ yếu là xem tâm tình, rượu gặp bạn hiền ngàn chén thiếu, chuyện người không hợp nửa câu thừa, tôi và các người rất hợp ý nhau"

Chu Sơn Hổ vội vàng rót rượu cho mỗi người, bọn họ lại cùng cạn một chén, rồi bắt đầu kính rượu lẫn nhau, Chu Sơn Hổ uống một chén với Trương Dương, gấp cho Trương Dương một cái chân gà nướng, tuy hắn chỉ làm một vài món ăn nhà nông, nhưng cũng rất có mùi vị, Trương Dương nói: "Tay nghề không tồi!"

Chu Sơn Hà nói: "Hổ tử làm cơn ăn ngon lắm, bình thường khi chúng tui cùng nhau uống rượu, đều là do hắn làm cơm cả!"

Chu Sơn Hổ ngượng ngùng cười cười vài tiếng: "Làm đại mà thôi, cha mẹ tui chết sớm, lúc đói bụng phải tự mình làm cơn, làm vài chục năm thì thế nào cũng phải có chút tiến bộ"

Trương Dương nhớ đến tình cảnh ngày hôm nay hắn đánh tên cướp kia trên đường núi, không khỏi cười nói: "Tôi thấy cậu ra quyền cũng rất lưu loát, lúc trước từng luyện qua công phu chưa?"

Chu Sơn Hổ gật đầu ;" Hồi nhỏ có học với ông nội, cũng học được một ít kỹ năng"

Chu Sơn Tùng nói: "Công phu của Hổ tử là tốt nhất trong thôn tui"

Chu Sơn Hà nói: "Đừng nói là trong thôn, cho dù là cả xã này cũng không ai hơn, một chưởng của Hổ tử có thể bổ đá ra làm ba khối, một cước có thể chặt đứt một thân cây"

Chu Sơn Hổ đỏ mặt nói: "Đừng nói bậy, để hai vị đại ca chê cười"

Trương Dương và Khương Lượng đều nở nụ cười, Khương Lượng nói: "Nhìn ra được, ngày hôm nay cậu vung quyền đánh tên cướp kia thật sự rất lưu loát, công phu không tồi"

Chu Sơn Hổ nói: "Lúc nhỏ tui rất bướng bỉnh, bình thường hay ra ngoài đánh nhau, mỗi lần đánh nhau trở về, ông tui lại đánh tui một trận, nói luyện quyền không phải là để ăn hiếp người khác mà là để cường thân kiện thể"

Trương Dương nói: "Không ăn hiếp người cũng không thể để người ăn hiếp"

Chu Sơn Hổ nói: "Đại ca, hai người đều là công an sao?"

Trương Dương nói: "Là hắn, tôi không phải!"

Chu Sơn Hổ nói: "Đại ca làm cái gì?"

Trương Dương nói: "Tôi làm công tác tại Nam Tích!"

Chu Sơn Hổ nói: "Nam Tích? Quê nhà tui lúc trước có một nhóm đến Nam Tích làm công, thiếu chút nữa tôi cũng đi theo rồi, bây giờ sau khi thu xếp xong tôi cũng đến chổ của bọn họ kiếm sống luôn"

Trương Dương cười nói: "Đi ra ngoài làm việc cũng tốt, nếu cậu đến Nam Tích, có thể đến ủy ban thể dục tìm tôi, lát nữa tôi sẽ đưa địa chỉ cho cậu"

Chu Sơn Hổ kích động gật đầu liên tục.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất