Y Đạo Quan Đồ

Chương 635-1: Tấn công cảnh sát (1)

Vương Khải Minh lắc đầu, lắp bắp nói: "Tôi... tôi... tôi là một công dân tuân thủ pháp luật..." Vương Khải Minh thấy to chuyện rồi, gã đương nhiên là cảm thấy sợ hãi, nào dám tiếp tục dính vào.

Trương Dương không đợi gã nói hết, giậm mạnh chân ga, xe cảnh sát gào thét đuổi theo xe Chevy.

Vương Khải Minh nhìn xe cảnh sát đã đi xa, vẻ mặt thật sự là phức tạp đến cực điểm, thằng ôn này rốt cuộc là nhân vật như thế nào vậy? Một câu tiếng Anh cũng không hiểu, vừa mới tới Mỹ đã đánh cảnh sát một trận, còn cướp xe cảnh sát, giờ thì phiền phức to rồi. Hắn trong đầu đang mải miên man suy nghĩ, không lưu ý cảnh sát da trắng ở phía sau đã lảo đảo dứng dậy, giơ báng súng lên đập mạnh vào đầu gã, trước mắt Vương Khải Minh tối sầm, bịch một tiếng ngã xuống đất.

Cảnh sát đó lấy bộ đàm ra: "Tổng bộ... vừa mới có một gã nam tử châu Áu tấn công chúng tôi, cướp xe cảnh sát chúng tôi đi rồi, biển số xe cảnh sát là..."

Trương Dương cuối cùng ở trên đầu con phố thứ ba cũng đuổi theo được chiếc xe đó, hắn sở dĩ đánh ngã hai cảnh sát, đoạt lấy xe cảnh sát để đuổi theo, mục đích của hắn chính là muốn mau chóng lấy lại hộ chiếu của mình. Trương Dương vượt qua chiếc xe đó, bức nó phải đỗ lại ở vệ đường.

Lái xe có chút bực mình, hắn thật sự không hiểu, sao từ trong xe cảnh sát lại có một nam tử người Hoa mặc thường phục bước ra.

Trương Dương không nói câu nào, tung người nhảy lên xe, hắn nhìn vào trong chiếc xe Chevy, hi vọng nhìn thấy vali của mình, nhưng khiến hắn chấn kinh là, cửa xe đã bị bậy, bên trong trống rỗng, không có đồ gì cả, hành lý vốn để trong đó đã không cánh mà bay.

Lái xe hùng hùng hổ hổ đi xuống, hắn vừa bước ra cửa, liền bị Trương Dương đẩy lên thân xe, Trương Dương giơ nắm đấm, gầm lên: "Đồ đạc trong xe đâu?"

Lái xe đó không hiểu Trương Dương nói gì, hắn thân cao một mét chín, so với Trương Dương còn to hơn, nhưng ở trước mặt Trương Dương, hắn căn bản không có sức hoàn thủ, giãy dụa hét: "Tôi không biết, tôi không biết."

Một quyền của Trương Dương nện lên cửa xe, trên cả xe lập tức có thêm một quyền ấn rõ ràng, dọa cho lái xe đó suýt nữa thì tè cả ra quần, hắn run giọng nói: "Tôi... tôi thật sự không biết..."

Từ xa truyền tới tiếng còi xe cảnh sát, Trương Dương mấp máy môi, hắn đẩy lái xe đó, nhanh chóng chạy về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất ở góc đằng xa.

Chuyện đầu tiên sau khi Vương Khải Minh tỉnh lại chính là giận dữ kháng nghị: "Tôi muốn kiện các người, tôi là công dân nước Mỹ, các người vì sao có thể đối đãi với tôi như vậy? Tôi muốn gặp luật sư của tôi."

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, hai nam tử mặc tây trang màu đen bước vào, một trung niên đầu hơi hói trong đó đi tới trước mặt Vương Khải Minh, trả lại giấy chứng nhận của Vương Khải Minh cho gã, vẫy vẫy tay, tất cả cảnh sát bên trong đều lui ra ngoài.

Vương Khải Minh nhìn nam tử trung niên đó, nói: "Các vị muốn làm gì? Tôi là công dân nước Mỹ, có quyền tạm trú hợp pháp."

Người trung niên đó cười cười, nói: "Tôi tên là Mike, FBI!" Hắn đưa ra giấy chứng nhận của mình cho Vương Khải Minh xem

Vương Khải Minh có chút hồ đồ, FBI là cơ quan tình báo Trung ương, nếu nói chuyện của Trương Dương kinh động đên cục di dân thì rất bình thường, nhưng sao lại lôi cả cơ quan tình báo Trung ương vào? Gã đến nước Mỹ lâu như vậy rồi vẫn chưa bao giờ gặp CIA, một chút nhận thức đều là thấy được trong phim ảnh, FBI trong ấn tượng cũng không nhiều hơn được là bao.

Mike kéo ghế ngồi xuống đối diện Vương Khải Minh, chân bắt chéo, hắn rút ra một chi điếu xì gà, nói với Vương Khải Minh: "Có phiền không?"

Vương Khải Minh lắc đầu: "Nếu cho tôi một điếu thì không phiền gì cả."

Biểu hiện của Mike rất hòa ái, đưa cho Vương Khải Minh một điếu xì gà, rút bật lửa ra châm cho gã, cũng châm cho mình một điếu, hắn đưa ra một bức ảnh, ảnh chụp là được chụp từ máy giám sát trên đường, trên ảnh Trương Dương đang cấp tốc chạy, cho nên chụp rất không rõ ràng. Mike nói: "Có thể nói cho tôi biết tư liệu của người này không?"

Vương Khải Minh hút xì gà, nhìn ảnh, giả vờ suy tư, một lúc sau mới lắc đầu nói: "Không biết, nhìn thoáng thì cũng quen quen, nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không ra anh ta là ai?" Vương Khải Minh vẫn rất thông minh.

Mike nói: "Vương tiên sinh, hôm nay anh từ sân bay Buffalo đón hắn đi, sau đó tới thành thị thác nước Niagara để điều tra chuyện ba thanh niên Trung Quốc gặp được tai nạn xe cộ, anh có thể không biết hắn là ai ư?"

Vương Khải Minh cười nói: "Anh nói vậy tôi cũng nhớ ra được một chút, anh đã biết rõ tất cả như vậy, còn hỏi tôi làm cái gì?"

Mike nói: "Nói cho tôi biết tư liệu của hắn."

Vương Khải Minh tuy rằng không biết FBI vì sao lại điều tra Trương Dương, nhưng hắn hiểu rõ, chỉ cần là đám người này tìm tới cửa thì chắc chắn là không phải chuyện gì tốt. Vương Khải Minh nói: "Tôi không quen anh ta, mọi người đều là người Trung Quốc, cho nên tôi cho anh ta đi nhờ một đoạn đường, những chuyện khác thì tôi chịu."

Mike cười cười gật đầu, hắn ném xì gà xuống đất, nói khẽ: "Vương tiên sinh, anh từ New York xa xôi tới đây đón hắn, hiện tại lại nói với tôi rằng không biết hắn, anh cho rằng tôi sẽ tin ư?"

Vương Khải Minh nói: "Tin hay không tùy anh, anh nếu không tin thì anh đi bắt hắn đi, rồi tìm hắn về đây đối chất với tôi."

Nụ cười trên mặt Mike chợt tắt hẳn, lạnh lùng nói: "Tôi rất nhanh sẽ bắt được hắn."

Trương Dương thoát khỏi sự tìm kiếm của cảnh sát, hắn đi bộ men theo đường cái, ánh mắt vô ý nhìn thấy tủ kính của cửa hàng ven đường, hắn đi vào, từ trên đầu người mẫu của cửa hàng lấy xuống cái mũ lưỡi chai màu lam, nhìn giá viết bên trên, lấy một tờ đô la để trên quầy, cũng may là nắn có năm ngàn đô mang theo người, chưa bị lấy mất.

Một quốc gia đối với hắn mà nói hoàn toàn xa lạ, nhân khẩu của thành phố nhỏ này căn bản không thể nào so sánh với đa số thành thị trong nước, thời tiết rất lạnh, người đi đường rất ít, Trương Dương đội mũ lưỡi trai, che đi tóc màu đen, mắt màu đen, khiến hắn ở trong dòng người không phải là quá bắt mắt.

Hắn ở ven đường bắt một chiếc xe taxi, tuy rằng hắn không hiểu tiếng Anh, nhưng hắn nhớ rõ tên của tiểu trấn mà Vương Khải Minh đã nói, đó là Potter Varner.

Người lái xe híp mắt lại nhìn người Trung Quốc trẻ tuổi này, Trương Dương cười cười với hắn, nụ cười đã mất đi sự tươi sáng của ngày trước: "Potter Varner!"

Lái xe gật đầu, ý bảo hắn ngồi vào.

Trương Dương ngồi ở ghế sau, thắt dây an toàn rồi nói khẽ: "Go!"

Ban mai của Đông Giang rất đẹp, Hải Sắt phu nhân đang cầm hai bó hoa bách hợp, một bó đặt ở trước bia mộ của Hứa Thường Đức, một bó đặt ở trước bia mộ của Hứa Gia Dũng, nhìn hai phần mộ đặt sát nhau, trong đôi mắt của Hải Sắt phu nhân toát ra vẻ ưu thương vô cùng, cô ta lấy khăn tay ra, rất cẩn thân lau bụi trên ảnh của Hứa Gia Dũng, nói khẽ: "Không biết hai người ở dưới đó có được vui không?"

Nói xong liền trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói khẽ: "Tôi thì rất không vui." Một giọt nước mắt men theo gò má rơi xuống, chậm lãi rơi lên đóa hoa bách hợp, cánh hoa trắng khẽ rung rung, giọt nước mắt giống như sương sớm đó lại thuận theo cánh hoa rơi xuống mặt đất, giọt nước mắt vỡ tan, trong lòng cũng đã vỡ nát.

Hải Sắt phu nhân nói khẽ: "Bọn họ không có cơ hội trở lại rồi."

Long Quý đứng ở phía sau Hải Sắt phu nhân, tuy rằng cách xa nhau một đoạn, không nhìn được vẻ mặt của cô ta, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự đau khổ của cô ta. Nhìn thấy Hải Sắt phu nhân đứng lên, Long Quý vội vàng đi tới, đỡ lấy tay cô ta.

Hải Sắt phu nhân lắc đầu, Long Quý vội vàng buông tay.

Hải Sắt phu nhân nheo hai mắt lại, nhìn ánh sáng mặt trời đang nhô lên, nói khẽ: "Ở Mỹ chắc là tối rồi?"

Long Quý nói: "Đã tiết lộ tin tức cho Đường Hưng Sinh, hắn rất khẩn trương, cho rằng Trương Dương muốn gây bất lợi cho hắn, hắn sẽ tìm người xuống tay với Trương Dương."

Hải Sắt phu nhân lạnh lùng nói: "Chuyện này hình như không có liên quan gì với chúng ta."

Long Quý gật đầu: "Chuyện nhất định sẽ tiến hành dựa theo kế hoạch."

Hải Sắt phu nhân xoay người nhìn bia mộ trong nắng sớm, tràn ngập sầu não nói: "Người ta chỉ sau khi mất đi mới biết được cái gì là quan trọng nhất."

Trương Dương cuối cùng cũng trong gió tuyết đến được trấn Potter Varner, trả tiền xe xong, hắn bước trong gió tuyết đi vào trấn nhỏ này, cái trấn nhỏ này nắm ở cửa ra vào đường cao tốc số 90, dân cư trong trấn cũng không nhiều, đường xá rất rộng, bởi vì do gió tuyết cho nên người đi đường rất thưa thớt.

Từ sau khi rời khỏi sân bay đến bây giờ, Trương Dương vẫn chưa ăn cơm, hắn đội gió tuyết đi tới trấn nhỏ, ở lối vào của trấn nhỏ có một nhà hàng cơm Trung Quốc tên là Bắc Kinh Mới, Trương Dương đẩy cửa bước vào.

Bởi vì do gió tuyết cho nên sinh ý trong nhà hàng cũng không tốt, bên trong không có khách, chủ nhà hàng là một lão bản nương mập mạp, nhìn thấy Trương Dương tiến vào, bà ta nhiệt tình chào: "Tiên sinh, ngài là người Trung Quốc à?"

Trương Dương cười cười, có thể ở trong một trấn nhỏ xa xôi gặp được người Trung Quốc, cảm thấy thân thiết biết bao, hắn gật đầu nói: "Đại tỷ, tôi là người Trung Quốc, tiếng Anh không tốt lắm, may mà nhìn thấy được thấy chữ hán trên hộp đèn của các vị."

Lão bản nương cười nói: "Mời ngồi, tôi mang menu ra cho cậu, xem xem chọn ăn gì."

Trương Dương đưa một trăm đô la cho bà ta, nói: "Cứ tùy tiện làm chút đồ ăn đi, tôi còn phải lên đường."

Lão bản nương nói: "Vậy thì làm hai món nhé, canh trứng chim cà chua và hai bát cơm."

Trương Dương gật đầu nói: "Được, tiền thế có đủ không?" Hắn ở trong nước có nghe nói tiêu phí ở nước Mỹ rất cao, cho nên lo lắng một trăm đôla này không đủ.

Lão bản nương cười nói: "Đủ, đủ, tôi còn phải thối lại cho cậu nữa."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất