Y Đạo Quan Đồ

Chương 661-1: Động viên trước thi đấu (1)

Lưu Thành Bình cười nói: "Tôi thấy hai bức tranh chữ này mỗi thứ mỗi vẻ, ngày hôm này thông qua huấn luyện viên Ngưu cùng đồng chí Trương múa bút tại đây, hướng về người yêu thích thể thao trên cả nước mà biểu diễn, nói lên anh tài giới thể thao chúng ta cũng không phải là đầu óc giản đơn tứ chi phát triển, mà đồng dạng chúng ta cũng có văn nhân nhã sĩ! Thứ mà người công tác trong nghành thể thao chúng ta theo đuổi là phát triển toàn diện đức trí thể!"

Triệu Vĩnh Phúc là người đầu tiên vỗ tay lên, lập tức hiện trường vang lên một tràng pháo tay, hắn là lão tổng của tập đoàn, hôm nay rất nhiều người tới đây đều là người của tập đoàn Thái Hồng, đương nhiên đều cổ vũ cho hắn.

Lưu Thành Bình lại nói: "Đương nhiên, viết chữ vẽ tranh chỉ là nghề phụ ủa chúng ta, nghề chính của chúng ta là thể dục, chỉ có xuất ra phong cách trên trận đấu điền kinh, thi đấu ra thành tích, đấy mới thực sự là cường giả!" Trong lời nói của Lưu Thành Bình tràn ngập ủng hộ đối với Ngưu Tuấn Sinh.

Trương Dương đã đi trở về vị trí của mình.

Cơ Nhược Nhạn bảo người thu lại bức tranh chữ của Ngưu Tuấn Sinh, Triệu Vĩnh Phúc lúc trước từng nói qua muốn lấy bức tranh đẹp này tặng cho hắn, còn về bức tranh của Trương Dương, nàng còn phải xin ý kiến, tuy rằng hai chữ này có chút hỗn đản, bất quá viết thật sự là không tồi.

Triệu Vĩnh Phúc trả lời rất đơn giản: "Nhìn thấy đẹp thì cô cứ lưu lại đi."

Cơ Nhược Nhạn bị những lời này của lão tổng làm cho mặt nóng lên, đẹp thì đẹp nhưng mình cũng không thể đem treo hai bức tranh này ở trong phòng làm việc. Lưu Thành Bình cũng là người biết hàng, mặc dù không vui đối với Trương Dương, nhưng chữ thật sự là không tồi, hắn mỉm cười nói: "Cô Cơ, bức tranh chữ này tặng cho tôi đi."

Tạ Vân Phi tương đối căm tức đối với việc làm của Trương Dương, lúc ăn cơm trưa, y cả mắt cũng không nhìn tới Trương Dương, y cho rằng từ khi Trương Dương đến Nam Tích tới bây giờ vẫn không ngừng gây ra phiền toái cho mình, lần thi đấu tranh giải Điền Kinh này, chắc chắn thành tích của Bình Hải sẽ không quá tốt, nói không chừng Lưu Thành Bình muốn mượn cơ hội này điểm danh phê bình bọn y.

Chẳng qua đám quan chức thể dục thể thao của Bình Hải đối với việc làm của Trương Dương đều kêu to thống khoái, lúc ăn cơm, rất nhiều người đều chủ động nâng ly chạm cốc cùng Trương Dương,viết lên hai chữ đó rất hả giận, có người nói: "Chủ nhiệm Trương, cũng chỉ có anh mới có thể viết lên hai chữ đó, vừa rồi mặt vị quản lí kia đỏ rần."

Trương đại quan nhân dương dương đắc ý nói: "Có gì đáng đỏ mặt? Về cái chữ cứng lên kia, tôi nói mọi người không thể trong sáng một chút được sao, tôi là hi vọng điền kinh Bình Hải chúng ta có thể cứng lên một phen, là một tỉnh lớn có kinh tế mạnh như vậy mà ở điền kinh lại có thể không có vị trí của chúng ta, đám người công tác về thể dục thể thao chúng ta cũng là không có ánh sáng trên mặt!"

Tạ Vân Phi không nhịn được nói: "Cậu Trương, cậu nói ít đi vài câu đi, đừng cứng lên cứng lên cái gì, nơi này là chỗ công chúng!"

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Tạ, thật ngại quá, tôi thật không biết ngài không thích cứng lên!"

Lý Hồng Dương luôn luôn không nói chuyện cũng rốt cuộc không nhịn nổi nữa, một ngụm rượu đang ngậm trong miệng văng ra ngoài, văng thẳng lên mặt và người của Tạ Vân Phi, vẻ mặt Tạ Vân Phi nhất thời thay đổi, Lý Hồng Dương vừa nhìn đã biết chọc phải chỗ thủng, cuống quít nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chủ nhiệm Tạ, thật sự tôi vô ý..."

Tạ Vân Phi tức giận đến méo cả mũi, y đẩy ra Lý Hồng Dương một cái, đứng dậy đi đến hướng toilet.

Trương Dương nở nụ cười ha ha, Lý Hồng Dương đau khổ nói: "Chủ nhiệm Trương, anh không nên hại người như vậy."

Trương đại quan nhân cười híp mắt, bưng chén rượu lên nhấp một ngụm nói: "Tôi hại anh sao? Làm sao tôi không biết vậy?"

Buổi chiều trở lại khách sạn Thể Dục, mới vừa xuống xe buýt, Trương Dương liền thấy được chiếc xe BMW mini của Lâm Thanh Hồng đỗ ở cửa khách sạn, Lâm Thanh Hồng đang ngồi đợi ở trong xe. Trương Dương đi tới, nhìn vào bên trong xe, Lâm Thanh Hồng đeo kính râm, không nhìn rõ được biểu tình trên mặt nàng, Trương Dương cười nói: "Chị dâu, chị đã dậy rồi!"

"Lên xe!" Giọng nói của Lâm Thanh Hồng rất nghiêm túc.

Trương Dương nhìn chung quanh, kéo cửa xe ra tiến vào rồi ngồi xuống.

Lâm Thanh Hồng lái ô tô đi tới công viên Nhàn Vân Sơn, sau khi dừng xe, nàng chỉ chỉ vào con đường rộng rãi trong công viên: "Vào bên trong đi một chút!"

Trương Dương đi theo nàng vào công viên, đi vào nhà thủy tạ trên hồ nước của công viên, nơi này có quán trà Nhàn Vân.

Hai người ngồi xuống ghế ở nhà thuỷ tạ, Lâm Thanh Hồng kêu một ấm Hồng Trà, ánh mắt nhìn phía trời chiều ở phương xa.

Trương Dương hắng giọng một cái, cầm lấy tách trà nói: "Chị dâu, hình như chị có chút nghiêm túc!"

Lâm Thanh Hồng chuyển hướng hắn, tháo kính râm xuống, trên mặt không có vẻ cười, lẳng lặng nhìn thẳng vào con mắt của hắn nói: "Tối hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Trương đại quan nhân bị Lâm Thanh Hồng nhìn thẳng không khỏi có chút xấu hổ,dù sao chuyện tối hôm qua cũng khó mà nói ra, nếu như nói nàng cởi hết rồi liều mạng xông tới hướng lồng ngực của mình thì Lâm Thanh Hồng biết giấu mặt đi đâu được? Sau này hai người bọn họ làm sao quan hệ nữa.

Trương Dương cười nói: "Chị cùng Hải Tâm đều uống quá nhiều, tôi lái xe của chị đưa chị về nhà, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý Tào Tĩnh của chị, nhờ cô ấy phụ trách trông nom chị..."

Lâm Thanh Hồng cắt đứt lời nói của Trương Dương: "Có phải tôi đã có gì thất thố hay không?"

Trương Dương lặng đi một chút, hắn uống ngụm trà, cười nói: "Người uống quá nhiều đều giống nhau, không có gì."

Lâm Thanh Hồng lấy ra một tấm ảnh chụp đẩy tới trước.

Trương Dương nhìn thoáng qua tấm hình, nhất thời trong đầu óc kêu "ông ông" một cái, hắn cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, đầu tiên hắn nghĩ đến là có phải Lâm Thanh Hồng tìm người chụp lén hay không, Trương Dương sinh ra hoài nghi như vậy cũng rất bình thường, dù sao Lâm Thanh Hồng đang muốn ly hôn với Lương Thành Long, nếu tấm ảnh chụp này tới tay của Lương Thành Long, Lương Thành Long sẽ có cảm giác như thế nào? Chẳng lẽ tối hôm qua Lâm Thanh Hồng là cố ý bố trí một cái bẫy, hãm hại mình tiến vào sao? Nhưng vừa nghĩ lại thì hẳn là không, hắn và Lâm Thanh Hồng quen biết lâu như vậy, quan hệ với nhau luôn luôn không tồi, sự nghiệp của Lâm Thanh Hồng lớn như vậy, nàng hẳn là khinh thường sử dụng thủ đoạn như vậy, dù sao này nếu lấy tấm hình này bức Lương Thành Long ly hôn, đối với chính cô ta cũng không có chỗ tốt gì. Từ vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Thanh Hồng, Trương Dương cũng ý thức được một chuyện, Lâm Thanh Hồng có thể cũng đang hoài nghi hắn.

Trương Dương ổn định tâm thần lại một chút rồi nói: "Chị lấy tấm hình này từ chỗ nào?"

Lâm Thanh Hồng nói: "Chồng cũ của tôi đưa cho tôi, có người đem tấm ảnh chụp này đến trên tay y."

Trương Dương nói: "Chỉ có tấm này thôi?"

Lâm Thanh Hồng không nói gì, kỳ thật còn có tấm khác, chẳng qua có chút quá chừng mực, nàng ngượng ngùng lấy ra nữa, nàng thấp giọng nói: "Tối hôm qua rốt cuộc vì sao lại như thế?"

Trương Dương nói: "Tối hôm qua rượu Nữ Nhi Hồng chị uống khẳng định là có vấn đề, tôi hoài nghi có người bỏ thuốc ở trong đó."

Lâm Thanh Hồng mấp máy miệng nói: "Cậu không biết rõ tình hình?"

Trương Dương hỏi ngược lại: "Chị hoài nghi tôi?"

Lúc Lâm Thanh Hồng nhìn thấy tấm ảnh này cũng đích xác hoài nghi Trương Dương, chỉ là sau đó nàng đi tới bệnh viện, tìm được bác sĩ chuyên khoa gia là bạn cũ của nàng rồi kiểm tra toàn diện cho nàng một lần, xác thực là mình cũng không có bị xâm phạm gì, Lâm Thanh Hồng là một người lý trí, suy nghĩ sự việc rất chu đáo, sau khi chứng minh được giữa nàng cùng Trương Dương không có bất kỳ hành vi đi quá gì, tinh thần của nàng thoáng yên ổn một chút, lúc này mới đến tìm Trương Dương hỏi cho rõ, Lâm Thanh Hồng nói: "Tôi không hoài nghi anh, chỉ là tôi nghĩ không ra, vì sao chuyện này lại thành như vậy?"

Trương Dương nói: "Chúng ta gặp nhau là ngẫu nhiên, tới Túy Ông Cư cũng không phải là chuyện trong kế hoạch của tôi với Hải Tâm."

Lâm Thanh Hồng thấp giọng nói: "Ý của cậu là nói, chuyện này có thể là nhằm vào tôi."

Trương Dương nói: "Chị có thể yên tâm, tối hôm qua không có phát sinh chuyện tình gì không tốt, cho dù những người này chụp được một ít ảnh cũng không chứng minh được cái gì."

Nghe Trương Dương nói như vậy, Lâm Thanh Hồng có chút ngượng ngùng, nàng cầm lấy chén trà, uống một ngụm trà để che dấu sự xấu hổ của mình, trầm mặc một hồi mới nói: "Trương Dương, tôi lo lắng chuyện này có thể sẽ mang lại cho cậu một chút phiền toái."

Trương Dương cười nói: "Đối với phiền toái, tôi đã sớm tập mãi thành thói quen, nhìn thấy tấm ảnh này, tôi bỗng nhiên nghĩ đến, có nên gọi điện thoại trước tiên cho Lương Thành Long, giải thích rõ với hắn hay không."

Lâm Thanh Hồng nói: "Hắn rất đa nghi, cậu chủ động tìm hắn nói, hắn sẽ cho rằng cậu giấu đầu lòi đuôi."

Trương Dương cười khổ nói: "Nói như vậy, chẳng phải là lưng tôi gánh oan đã định rồi."]

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất