Y Đạo Quan Đồ

Chương 667-1: Cứu tôi với (1)

Trương Dương nói: "Một trăm đồng để xem biểu diễn ư?"

Trần Thiệu Bân nói: "Thứ ngoài lề khẳng định là có, tôi ở Thượng Hải đã gặp nhưng nơi so với nơi này còn sang trọng hơn, có điều ai cũng nói gái Vân An xinh, người phục vụ ở đây đều là sinh viên học viện nghệ thuật đấy, cho nên đặc biệt tới đây để đại khai nhãn giới."

Đinh Triệu Dũng nói: "Có hậu đài phải không, nếu không loại định phương này khẳng định ba ngày hai lượt có người tra xét."

Trần Thiệu Bân nói: "Nghe nói nơi này kinh doanh rất chính quy, tiếp rượu thì có, nhưng không có phục vụ sắc tình gì cả. Còn khách nhìn trúng em nào thì bọn họ lén lút giao dịch ai mà biết được."

Trương Dương nói: "tôi không tin, loại địa phương này nếu không có phục vụ sắc tình mới là lạ đó."

Trần Thiệu Bân nói: "Các cậu nói xem tối nay Lương Thành Long liệu có thừa dịp Lâm Thanh Hồng say rượu, làm gì cô ta hay không?"

Đinh Triệu Dũng và Trương Dương đồng thời bật cười, Trương Dương nói: "Cậu hiếu kỳ như vậy sao không đi theo Lương Thành Long mà rình?"

Trần Thiệu Bân nói: "Tôi không có cái sở thích đó, hơn nữa, bỏ qua mỹ nữ như mây của Lệ Đô mà không nhìn, tôi đi rình sinh hoạt vợ chồng của đôi vợ chồng già ấy làm cái gì? Tôi có bệnh à?"

Ba người vừa nói vừa đi vào Lệ Đô, trong ấn tượng của Trương Dương, phong cách trang hoàng của hộp đêm trong nước tương tự như nhau, đèn rất tối, cách nhau một thước là không nhìn rõ đối phương trông như thế nào, đèn như vậy khiến bầu không khí có chút ám muội, trên mặt gái tiếp rượu thì vĩnh viễn trát một lớp phấn dầy, ở dưới ánh đèn khiến cho người ta cảm giác giống như nhựa plastic, không có một chút sinh khí nào cả.

Lệ Đô trên đại thế cũng không sai biệt lắm, có điều gái ở nơi này đều rất trẻ tuổi, mặt mũi cũng thanh thuần điềm mĩ.

Khi Bọn họ đi vào hộp đêm, trên sân khấu đang có một cô gái ôm đàn ghi-ta ngồi ở trên ghế, hát một ca khúc tiếng Anh. Hiện trường rất yên tĩnh, nhìn ra được khách nhân đều đang nghe của cô ta đàn hát, cô gái hát không tồi, Trương Dương nghe ra bài này là bài "ngày xưa quay lại", sau khi trở về từ nước Mỹ, Trương đại quan nhân ý thức được sự quan trọng của học tốt tiếng anh, dưới sự chỉ điểm của Thường Hải Tâm mỗi ngày đều học chút tiếng Anh, nghe vài ca khúc tiếng Anh, bài hát này hắn cũng nghe nhiều lần rồi, rất quen và cũng rất thích.

Trần Thiệu Bân gọi một bao sương, vị trí của bao sương rất tốt, từ nơi này bọn họ vừa hay có thể nhìn thấy biểu diễn trên sân khấu.

Đinh Triệu Dũng cầm lấy đơn rượu, nhìn giá bên trên, tất cả so với giá bình thường đều cao hơn gấp hai lần, Đinh Triệu Dũng nói: "Lừa người ta à! Một bìnhChi Hoa Sĩ mười lăm năm mà đòi tới một ngàn tám."

Trần Thiệu Bân cười nói: "Gọi hai bình, tôi chi!"

Trương Dương nói: "Tôi không uống quen thứ này, cho tôi lốc bia!" Hắn cũng ghé lên trước nhìn, một lốc giá 188 đồng, giá này không phải là đắt bình thường.

Trần Thiệu Bân thì thầm vài câu vào tai cô gái trưởng kíp, chỉ chốc lát sau, có sáu cô gái tiếp rượu đi tới, Trần Thiệu Bân chọn trước cho mình một cô, lại bảo Đinh Triệu Dũng và Trương Dương chọn, Trương Dương đối với loại chuyện này cũng không có bao nhiêu hứng thú, có điều nếu đã tới thì cứ vui một chút đi, hắn chỉ vào cô gái gầy yếu đứng ở bên cạnh.

Đinh Triệu Dũng cũng chọn một cô, tố chất của những cô gái này không tồi, ngồi xuống bên cạnh họ rồi quy củ rót rượu, trò chuyện và uống chút rượu. Khách nhân nếu không chủ động ra tay, các cô cũng sẽ không bán sắc, quần áo cũng không có hở hang như kiểu thường thấy ở hộp đêm.

Trương Dương đặt tay lên vai cô gái bên cạnh, cô gái đó cũng không cự tuyệt, biểu hiện rất tự nhiên.

Trần Thiệu Bân cợt nhả nói: "Bao nhiêu, bọn họ có đi ngoài không?"

Cô gái đó rất rụt rè cười cười: "Tiên sinh, Lệ Đô chúng em là nơi chính quy, không có loại phục vụ này."

Trần Thiệu Bân khặc một tiếng: "Có quỷ mới tin được?"

Trương Dương cảm thấy rất thú vị, thủ pháp kinh doanh của Lệ Đô rất khác với hộp đêm thông thường, Trương Dương cũng đã tới rất nhiều nơi như thế này, đi tới đâu cũng là gái tranh nhau ùa tới, hận không thể nuốt sống đám người có tiền này, nhưng nơi này thì lại khác, gái của nơi này đều lộ ra vẻ thanh cao, tuy loại thanh cao này rất có khả năng là ngụy trang, có điều như vậy đã khiến Lệ Đô có vẻ sa hoa hơn những địa phương khác rồi.

Trần Thiệu Bân không tin như vậy, ôm cô gái đó, thấp giọng kề tai nói nhỏ với cô ta.

Thính lực của Trương Dương không tầm thường, tuy rằng Trần Thiệu Bân nói rất nhỏ, nhưng hắn tầm thường, Trần Thiệu Bân tăng giả lên tới một ngàn, nhìn thấy cô gái đó rụt rè mà thẹn thùng gật đầu.

Trần Thiệu Bân nhếch môi đắc ý trừng mắt nhìn Trương Dương: "Tôi đã nói rồi, trên đời này cái gì cũng có giá của nó!" Hắn giơ tay lên vỗ mạnh lên cặp mông căng tròn của cô gái đó một cái, cô gái đó hét khẽ một tiếng, chút căng thẳng rút rè vừa rồi liền biến mất tăm, hờn dỗi dựa sát vào lòng Trần Thiệu Bân.

Trương Dương thì không có động tác quá đáng gì, hắn cầm chai bia lên nói: "Uống đi!" Khi hắn uống, ba cô gái tiếp rượu cùng nhau uống cùng, bọn họ không phải là tham rượu, mà là bồi tiêu tiền, uống càng nhiều thì tốn càng nhiều, phần trăm được chia của họ cũng cao hơn.

Sau khi mấy chai rượu vào bụng, mấy cô gái giả vờ thanh cao đều lộ nguyên hình, giọng các lúc càng lớn, động tác cũng càng lúc càng tự nhiên, như hận không thể dám sát lên người bọn Trương Dương.

Trần Thiệu Bân vừa bóp ngực cô gái ở bên cạnh hắn vừa nói: "Anh nói này, các em giả vờ thanh thuần làm cái gì? Chân thật một chút có được không?"

Cô gái ở bên cạnh Trương Dương tựa vào đầu vai hắn, cười khúc khích nói: "Không phải là nam nhân đều thích gái thanh thuần ư?"

Trần Thiệu Bân nói: "Các em tưởng thằng đàn ông nào cũng ngu à, tới hộp đêm tìm thanh thuần? Con mẹ nó không phải là nghìn lẻ một đêm ư?"

Trương Dương cũng cười.

Cô gái ở bên cạnh hắn đặt biệt uống rất giỏi, lại rót một ly rượu vang, vẫy tay với nhân viên phục vụ: "Cho têm hai bình Chi Hoa Sĩ đi, loại mười lăm năm và thêm hai lốc bia nữa."

Trương Dương cười nói: "Giúp ông chủ của các em đẩy mạnh tiêu thụ rượu hay là không tiếc dư lực."

Cô gái bị hắn nói ra động cơ, không khỏi cười nói: "Đây là công tác của bọn em mà, bọn em đương nhiên phải dốc sức vì công việc rồi."

Trần Thiệu Bân nói: "Có dốc sức vì công việc hay không thì lát nữa mới biết, công tác của các em không chỉ là bán rượu, trọng điểm còn ở về sau!"

"Đồ xấu xa!" Cô gái ở bên cạnh hắn giả vờ đấm lên vai hắn, Trần Thiệu Bân cười ha ha.

Trương Dương đối với loại tràng hư tình giả ý này sớm đã chán ghét, hắn đứng dậy đi WC, khi đang tiểu tiện thì cửa phòng đột nhiên mở ra, một cô gái tóc tai toán loạn đi vào, cô ta cắm đầu vào bồn tiểu nôn thốc nôn tháo.

Trương Dương không khỏi nhíu mày, cô gái tiếp rượu này ngay cả WC nam hay nữ cũng không phân được rõ ràng ư, hắn vội vàng kéo khóa quần, bảo bối nhà mình cũng không thể để cho người khác nhìn miễn phí được.

Cô gái đó nôn xong liền đi tới bồn rửa mặt, lúc này cô ta mới chú ý tới Trương Dương đang đứng đó, không khỏi hét lên một tiếng: "Lưu manh!"

Trương Dương thật sự là dở khóc dở cười, hắn mặc kệ cô gái đó, cũng đi tới bồn rửa mặt để rửa tay: "Cô nhìn cho rõ đi, đây là toilet nam hay toilet nữ?" Hắn nhận ra cô gái này là cô vừa rồi đứng ở trên sân khấu hát bài ngày xưa quay lại.

Cô gái đó lúc này mới hiểu ra, có điều vẫn rất ngang nghạnh: "Toilet nam thì sao? Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy ai uống say à?"

Trương Dương lười chẳng muốn so đo với cô ta làm gì, rửa tay xong đang chuẩn bị đi thì cửa bị bốn gã đại hán đẩy ra, cô gái đó nhìn thấy bọn họ vào liên sợ quá trốn ra sau Trương Dương.

Tên đại hán trọc đầu đi đầu, trên mặt có một vết sẹo trông rất hung hãn, chỉ vào cô gái đó, nói: "Tiện nhân, tao xem mày chạy được đi đâu nào."

Cô gái đó nói: "Lý đại ca... Tôi không phải muốn chạy, tôi là không uống được, tôi vừa nôn hết rượu ra rôi!"

Trương Dương nói: "Cô bỏ tôi ra, tôi còn phải đi!"

Cô gái đó giống như là một người chết đuối tóm được phao cứu mạng, tóm lấy cánh tay Trương Dương không buông, nhìn ra được là cô ta đang sợ, tay cũng run run

Cái tên được gọi là Lý lão đại đi tới giơ tay lên muống tát Trương Dương, Trương Dương nói: "Làm gì thế? Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng có động thủ, nơi này là chốn công cộng."

Mấy người đều xúm lên, Lý lão đại hung thần ác sát nói: "Muốn chết à?"

Với tính tình của Trương Dương trước đây thì đã sớm đánh cho đám người này răng rơi đầy đất rồi, có điều hắn thấy như vậy là không cần thiết, hai bên hắn đều không quen, hắn tối nay đến Lệ Đô là để thả lỏng và uống rượu, cũng không phải là đến để đánh nhau.

Trương Dương nói: "Anh nói chuyện khách khí một chút!"

Đôi mắt trâu của Lý lão đại trợn tròn lên nhìn chằm chằm vào Trương Dương, đám lưu manh này bình thường đều càn rỡ quen rồi, nhưng khi gặp phải ánh mắt lãnh khốc của Trương Dương thì trong lòng cũng thấy run sợ, người lăn lộn trong xã hội trước tiên là phải biết nghe tiếng đoán sắc, từ vẻ mặt của Trương Dương hắn đã cảm thấy người thanh niên này không dễ chọc, Lý lão đại nói: "Việc này không liên quan gì tới anh!"

Lúc này Đinh Triệu Dũng cũng vào toilet, nhìn thấy tình cảnh trước mắt không khỏi cả kinh, đi tới nói: "Sao thế?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất