Y Đạo Quan Đồ

Chương 668-3: Ô nhiễm nước (3)

Cung Kì Vĩ nói: "Cũng không thành vấn đề!"

Nhìn thấy Cung Kì Vĩ ủng hộ đối với hắn như vậy, Trương Dương cũng không còn gì để nói, thật ra hội kinh mậu và vận hội tỉnh không xung đột với nhau, hai sự kiện hoàn toàn có thể coi như một chuyện để làm.

Cung Kì Vĩ nói: "Trương Dương à, vận hội tỉnh và hội kinh mậu lần này nhất định phải tổ chức thành công, Nam Tích chúng ta trước mắt rất cần đánh một trận thật đẹp để lật mình."

Khi Trương Dương đang chuẩn bị biểu hiện quyết tâm thì thư ký của Cung Kì Vĩ vội vàng bước vào, hắn có việc gấp muốn báo cáo với Cung Kì Vĩ, lại là sự kiện hồ Thúy Vân bị ô nhiễm nguồn nước nghiêm trọng, nguyên nhân là một lượng lớn nước bẩn từ thượng du sông Thoan chảy vào làm ô nhiễm hồ Thúy Vân, mà nhà máy nước khu bắc gần hồ Thúy Vân phụ trách cung cấp nước dùng cho sinh hoạt của hơn một trăm vạn người thành phố Nam Tích, trước mắt bởi vì sự kiện chất nước ô nhiễm đã khởi động dự án khẩn cấp, trong phạm vi toàn thành phố đình chỉ cung cấp nước.

Cung Kì Vĩ sau khi nghe thấy tin tức này liền đứng ngồi không yên, y quyết định tới hiện trường xem xét, nói với Trương Dương: "Tiểu Trương, cậu theo tôi đi xem thế nào!"

Trương Dương dù sao cũng không có chuyện quan trọng gì để làm, đi theo Cung Kì Vĩ lên xe Hồng Kỳ của y, ngay lập tức tới hồ Thúy Vân, sông Thoan và hồ Thúy Vân nối liền, chỗ nước sông chảy vào hồ có thể nhìn thấy màu nước không đồng nhất, Cung Kì Vĩ hạ cửa kính xe, một mùi tanh hôi theo gió thổi vào, khiến cho người ta ngửi thấy mà buồn nôn, sau khi ô tô đỗ ở ven hồ, Cung Kì Vĩ mở cửa xe lao ra ngoài đầu tiên.

Trương Dương cũng đi theo sau y, trên đê có mấy người đang đứng, đều là người phụ trách bộ môn tương quan, có cục trưởng cục thuỷ lợi thành phố Nam Tích Triệu Bảo Quần, có quản đốc nhà máy hệ thống cung cấp nước uống thành phố Nam Tích Trương Thịnh, còn có bí thư khu ủy tân nhiệm khu Thiên Hối Uông Bình, bọn họ đều đang nhíu mày, nhìn thấy phó thị trưởng thường vụ Cung Kì Vĩ tới, cả đám vội vàng ra đón.

Cung Kì Vĩ đi lên đê, nghiêm khắc nói: "Thế này là sao?"

Bí thư khu ủy Khu Thiên Hối Uông Bình thở dài nói: "Thị trưởng Cung, chuyện đã bước đầu được điều tra rõ rồi, nước ô nhiễm này tất cả đều là từ thượng du sông Thoan chảy xuống."

Cung Kì Vĩ nói: "Đông Giang ư." Thượng du sông Thoan thuộc khu trực thuộc tỉnh lị Đông Giang, điều này có nghĩa là sự kiện nước ô nhiễm lần này có chút phiền phức, liên quan tới vấn đề của hai thành thị.

Cục trưởng cục thuỷ lợi Triệu Bảo Quần nói: "Thị trưởng Cung, kết quả điều tra bước đầu cho thấy, nước bẩn là từ khu vườn công nghiệp quốc tế của khu khai phá Đông Giang chảy ra."

Cung Kì Vĩ nhíu mày, Đông Giang Đông Giang tỉnh lị Bình Hải, chuyện này chỉ sợ sẽ rất phiền, y nói với Triệu Bảo Quần: "Nếu đã ìm được ngọn nguồn, lập tức liên hệ với phía Đông Giang, yêu cầu bọn họ mau chóng xử lý chuyện này, chặn nguồn nước bẩn, cũng yêu cầu họ chịu trách nhiệm về chuyện này."

Triệu Bảo Quần mặt lộ vẻ khó xử, nói: "Thị trưởng Cung, phía Đông Giang không phải dễ phối hợp như vậy đâu."

Cung Kì Vĩ nói: "Thế là sao? Chuyện là bọn họ gây ra, nước bẩn đã làm ô nhiễm toàn bộ hồ Thúy Vân, nước sinh hoạt của cư dân thành phố Nam Tích chúng ta xuất hiện vấn đề, bọn họ không phối hợp ư? Muốn trốn tránh trách nhiệm chắc?"

Triệu Bảo Quần liếc bí thư khu ủy khu Thiên Hối Uông Bình một cái, y là muốn Uông Bình lên tiếng, Uông Bình tiếp nhận vị trí của Thạch Trọng Hằng không lâu, đối với tình huống của khu Thiên Hối vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc, ai ngờ lại gặp phải chuyện này, Uông Bình cũng rất đau đầu, y vừa mới gọi điện thoại cho khu khai phá thành phố Đông Giang, nhưng chủ nhiệm hội quản ủy của khu khai phá không có mặt, y cũng đã nói chuyện nước bẩn với nhân viên liên quan, nhưng đối phương chỉ nói sẽ điều tra.

Cung Kì Vĩ nhìn thấy bọn họ đều im lặng, không khỏi có chút tức giận: "Các anh đứng ở đây đã thương lượng ra biện pháp chưa? Vì sao không đi giải quyết chuyện này?"

Bí thư khu ủy Khu Thiên Hối Uông Bình nói: "Thị trưởng Cung, không phải chúng ta chúng tôi không đi giải quyết, tôi đã gọi mấy cú điện thoại rồi, nhưng thủy chung không tìm được người phụ trách của khu khai phá kinh tế Đông Giang, người nhận điện thoại của bọn họ chỉ đáp ứng sẽ lập tức điều tra, xử lý thận trọng...."

Cung Kì Vĩ nói: "Lập tức điều tra ư? Hiện tại nước bẩn còn đang không ngừng chảy vào hồ Thúy Vân, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh thái ven bờ sông Thoan, các anh gọi điện thoại có hữu dụng không? Phải lập tức tới khu khai phá kinh tế Đông Giang, tìm người phụ trách của bọn họ khởi binh vấn tội!"

Mấy người phụ trách đứng đó nhìn nhau, khởi binh vấn tội ư? Cung Kì Vĩ nói nghe dễ dàng quá, Đông Giang là cấp bậc gì chứ, chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá của người ta là Liêu Bác Sinh, thư ký trưởng chính phủ thành phố Đông Giang, ở trên chính đàn Đông Giang cũng là nhân vật vang dội, đừng nói những cán bộ cấp cục bọn họ, cho dù là Cung Kì Vĩ, Liêu Bác Sinh cũng không thèm để vào mắt, bảo bọn họ đi khởi binh vấn tội, chỉ sợ là tự chuốc lấy nhục.

Cung Kì Vĩ nhìn thấy mấy người mặt lộ vẻ khó xử, đang chuẩn bị phát hỏa thì bí thư thị ủy Lý Trường Vũ gọi điện thoại tới, bởi vì nước sông Thoan và hồ Thúy Vân ô nhiễm, nhà máy hệ thống cung cấp nước uống khẩn cấp đình chỉ cung cấp nước, trước mắt trên xã hội đã tạo thành khủng hoảng, người dân đã tới các cửa hàng bách hóa tranh nhau mua nước, Lý Trường Vũ nghe nói Cung Kì Vĩ đã tới hiện trường, cho nên gọi điện thoại tới đây hỏi tình huống.

Cung Kì Vĩ đơn giản kể lại tình huống, Lý Trường Vũ không khỏi thở dài, chuyện này rất khó giải quyết, liên quan tới phía Đông Giang, rất có khả năng sẽ xuất hiện hiện tượng lôi kéo đùn đẩy nhau, Cung Kì Vĩ tức giận nói: "Phía Đông Giang nói sẽ điều tra ư, điều tra cái gì? Nước bẩn vẫn đang không ngừng chảy vào sông Thoan, rồi qua sông Thoan chảy vào hồ Thúy Vân, điều mà họ nên làm là đóng cửa truyền ô nhiễm!"

Lý Trường Vũ nói: "Đây không phải là việc nhỏ, liên quan tới vấn đề nước dùng của hàng trăm vạn người dân thành phố, lập tức phái người tới Đông Giang, tức khắc xử lý chuyện này! Nếu phía khu khai phá Đông Giang không phối hợp, không chịu gánh vác trách nhiệm, phải tới thị lý của họ lý luận, thị lí của Đông Giang nếu không xử lý, thì phải tới tỉnh lý cáo trạng, cần phải trong thời gian ngắn nhất giải quyết chuyện này."

Cung Kì Vĩ nói: "Tôi chuẩn bị một chút rồi sẽ tới Đông Giang..."

Lý Trường Vũ nói: "Trương Dương ở chỗ anh à?"

Cung Kì Vĩ ừ một tiếng.

Lý Trường Vũ nói: "Để hắn đi!"

Cung Kì Vĩ ngây ra.

Lý Trường Vũ nói: "Chuyện lần này khẳng định sẽ đắc tội với người ta, không khéo phải trở mặt, không ai thích hợp đi hơn hắn, bảo hắn đi đi!"

Cung Kì Vĩ lập tức hiểu ý Lý Trường Vũ, Trương Dương chẳng những có gan có mưu, hơn nữa quan hệ của hắn với cao tầng tỉnh rất tốt, hắn đi nếu có thể thuận lợi giải quyết, đương nhiên là mọi người cùng vui, nếu không thể thuận lợi giải quyết, với tính tình của Trương Dương, hắn sẽ dứt khoát gây loạn, lần này bọn họ chiếm hết đạo lý, cao tầng tỉnh nên đứng ở phía bọn họ. Cung Kì Vĩ vốn muốn tự mình đi, nhưng cho dù y đi, có một số việc khẳng định không thể bất chấp mọi giá như Trương Dương được, Trương Dương trẻ tuổi, người trẻ tuổi cho dù làm chuyện gì quá đáng thì cũng có thể dùng từ xung động để giải thích.

Cung Kì Vĩ sau khi gác điện thoại, một lần nữa quay lại cạnh mấy người, y nói với Trương Dương: "Tiểu Trương, tôi thấy chuyện này phải phiền cậu đi một chuyến rồi."

Trương Dương đang đứng trên đê, có chút đau lòng nhìn nước bẩn đang chảy vào hồ Thúy Vân, nghe thấy những lời này của Cung Kì Vĩ, hắn hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ra, lần này tới Đông Giang là chuyện đi đắc tội với người ta, Cung Kì Vĩ khẳng định là có điều cố kỵ, cho nên mới giao chuyện gắng sức mà không được tiếng này cho mình, Trương Dương không phải là kẻ ngốc, đầu óc của hắn rất linh hoạt, kỳ thật cho dù Cung Kì Vĩ không cho hắn đi, cảnh trước mắt này cũng khiến hắn lòng đầy căm phẫn, hắn cũng hận không thể tới khu khai phá Đông Giang tìm đơn vị gây ô nhiễm tính sổ, nhưng Cung Kì Vĩ đề xuất và hắn chủ động đi là hai việc khác nhau.

Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, tôi là người của Ủy ban thể dục thể thao, chuyện này không thuộc phạm vi quản hạt của tôi."

Cung Kì Vĩ nói: "Cậu là cán bộ thành phố Nam Tích, Nam Tích xảy ra chuyện, người dân ngay cả nước ăn cũng xuất hiện vấn đề, cậu còn phân rõ trách nhiệm như vậy làm cái gì? Bảo cậu đi thì cậu phải đi."

Trương Dương đoán chắc chuyện này không phải là chủ ý của Cung Kì Vĩ, mười là do cú điện thoại vừa rồi của Lý Trường Vũ, Trương Dương nói: "Tôi đi cũng được, nhưng một đống chuyện của Ủy ban thể dục thể thao tôi còn chưa giải quyết kịp, ba ngàn vạn tài chính mà thị lý đã đáp ứng cho tôi..." Thằng ôn này nhân cơ hội đề điều kiện, đây là thói quen của hắn.

Cung Kì Vĩ hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái, giờ làm lúc nào rồi thằng ôn này còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Cung Kì Vĩ nói: "Cậu đi đi, giải quyết xong chuyện này, ba ngàn vạn tài chính đó tôi sẽ tận lực tranh thủ giúp cậu!"

Trương Dương cười nói: "Tôi đi đây, có điều cũng không thể bắt tôi đi một mình được!" Hắn liếc qua mấy người kia, cục trưởng cục thuỷ lợi Triệu Bảo Quần biết chuyện này nếu y không ra mặt thì cũng khó ăn khó nói, liền chủ động xin đi giết giặc: "Tôi đi cùng với chủ nhiệm Trương!" Thật ra chuyện này quả thực không thuộc phạm vi mà Trương Dương phải quản, Cung Kì Vĩ vốn cũng không muốn giao, nhưng Lý Trường Vũ đã chỉ đích danh Trương Dương, ngẫm lại cũng chỉ có hắn đi là thích hợp nhất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất