Tra Vi nhìn Trương Dương, nhẹ giọng cười nói: "Chỉ biết làm mấy trò lừa gạt, hắn thật sự đem mình trở thành người phát ngôn của giải phóng quân rồi sao!"
Giang Quang Á nhìn về phía trước, không phải như vậy đâu, Trương Dương mặc một thân quân trang, đứng ở nơi đó. Rất có hình tượng của một quân nhân Trung Quốc, Giang Quang Á cầm lấy cameras, quay phim chụp hình thằng nhãi này một chút, tư thế bây giờ của hắn rất là ngầu, không để lại một ảnh thật sự quá lãng phí.
Tra Vi nói: "Thật muốn lôi hắn xuống quá, tôi đứng trên đó còn không được chụp hình! Vị trí tốt đều bị hắn chiếm hết!"
Giang Quang Á nói: "Lát nữa em sẽ đỡ chị lên, nhưng đầu tiên là chị đừng nhìn xuống."
Tra Vi hít một ngụm khí lạnh, lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, tôi cũng không có lá gan lớn như vậy”
Dựa theo suy nghĩ của Sử Thương Hải bọn họ, trước đó còn muốn công chứng một chút, bọn họ chuẩn bị một phần văn kiện sẵn rồi, trong lúc giao đấu rất có thể xuất hiện nguy hiểm và ngoài ý muốn, cái này cần làm rõ một chút, nhưng lúc Lương Liên Hợp đưa cho Lý Đạo Tể và Phục Bộ Nhất Diệp ký tên. Hai người đã cự tuyệt không chút do dự.
Trương Dương đứng ở trên cục cao, cất cao giọng nói: "Hai người các ngươi ai tới trước? Nếu không thì cùng lên đi. Tôi không có thời gian!” Khẩu khí và vị trí của thằng nhãi này đều là như nhau, trên cao nhìn xuống.
Lý Đạo Tể nhìn hướng Phục Bộ Nhất Diệp. Phục Bộ Nhất Diệp không có ý tứ di chuyển bước chân, Lý Đạo Tể gật đầu. Ông ta chậm rãi bước ra một bước.
Tào Tam Pháo nói:, "Cao Ly bổng tử muốn lên trước!”
Sử Thương Hải cười khinh miệt nói: "Bọn họ hai người cùng lên cũng sẽ không phải đối thủ của Trương Dương!” Sử Thương Hải nói những lời này là thành lập trên cơ sở có lòng tin tuyệt đối đối với Trương Dương, ông cũng không có kiến thức qua công phu của Lý Đạo Tể và Phục Bộ Nhất Diệp, thế nhưng trong lòng Sử Thương Hải rất coi thường công phu Hàn Quốc và Nhật Bản, ông cho rằng võ học Trung Hoa mới là chính thống, tuy rằng ông không hài lòng đối với tình trạng hiện tại của võ học Trung Hoa, thế nhưng ông cho rằng trứng không thể nào khôn hơn vịt, cho dù công phu Trung Hoa khó có thể tái hiện vinh quang đã đi qua, nhưng hai nước Nhật Hàn vẫn không thể nào so sánh được cả. Lý Đạo Tể dọc bước đi theo cầu thang sứt mẻ về phía trước. Trương Dương thì đứng ở trên bục cao. Mỉm cười nhìn Lý Đạo Tể.
Trên vai Lý Đạo Tể vác theo một thanh kiếm tre. Trong kiếm thuật ông ta cũng có tu vi rất cao.
Trương Dương thông qua khoảng thời gian này tu chỉnh, trạng thái thân thể đã khôi phục không ít, tuy rằng vết thương trên vai vẫn chưa lành. Thế nhưng hắn tin tưởng, đối phó Lý Đạo Tể và Phục Bộ Nhất Diệp vẫn dư dả.
Lý Đạo Tể từ khi bước ra, ánh mắt của ông ta thủy chung không có rời khỏi người Trương Dương.
Trương Dương cười tủm tỉm nhìn ông, vươn tay trái, làm một động tác ngoắc với ông ta, cái động tác khẽ này tràn ngập tính khiêu khích.
Lý Đạo Tể hét lên một tiếng, kiếm tre trong tay đập mạnh xuống nền đá, thân thể đột nhiên từ mặt đất bay lên, giống như chim to đáp vào trên bục cao, ông và Trương Dương cách nhau khoảng chừng năm mét.
Hai hàng lông mi của Sử Thương Hải chăm chú nhăn lại, từ thân pháp của Lý Đạo Tể mà xem, võ công của thằng nhãi này mặc dù ở Trung Quốc cũng có thể tiến nhập vào cảnh giới cao thủ nhất lưu.
Lý Đạo Tể đứng trên bục cao, ánh mắt nhìn thẳng Trương Dương.
Trên mặt của Trương Dương vẫn mỉm cười như trước, thế nhưng cái này không có nghĩa là hắn khinh địch, từ hành động Lý Đạo Tể nhảy lên đáp vào bục cao, động tác nhẹ nhàng lưu loát. Không hề cứng nhắc, gió núi phần phật, đứng ở trên bục cao này, một bên là vực sâu trăm trượng, cái này đối với bất luận kẻ nào cũng là một loại khảo nghiệm tâm lý, nếu như không có tố chất tâm lý siêu cường, chỉ cần là đứng ở chỗ này thôi cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa, càng không cần phải nói triển khai quyết đấu trên tường thành.
Lý Đạo Tể bất ngờ lui về sau một bước.
Trương Dương toát ra ánh mắt thưởng thức, Lý Đạo Tể cũng không phải là lui thật, mà là lấy lùi làm tiến, lui lại một bước là vì tìm kiếm vị trí công kích có điều kiện tốt nhất, cái này mới là cao thủ chân chính, trong nháy mắt tiến hành lý giải vị trí và hoàn cảnh của mình, lại phán đoán ra vị trí có điều kiện tốt nhất để bản thân phát động tiến công.
Người khác nhau, lựa chọn đương nhiên khác nhau, Lý Đạo Tể lựa chọn chính là chổ có lợi nhất đối với ông, sau khi ông ta lui về, sau đó lại bước nhanh một bước về phía trước, cước bộ của ông càng lúc càng nhanh, xa xa nhìn lại, dường như con chim diều hâu phá tan bầu trời mênh mông, phá tan mưa bụi tinh mịn, lao đến hướng Trương Dương. Ông tính toán chính xác mỗi một bước chân của mình, cố gắng làm cho thân thể tới đạt được trạng thái và điều kiện tốt nhất khi đến trước Trương Dương, có thể ngưng tụ toàn lực, dùng lực lượng tối caohoàn thành lần công kích đầu tiên.
Kiếm tre không có vỏ, khi Lý Đạo Tể bước ra bước thứ ba. Kiếm tre nâng cao lên, cùng lúc đó, Lý Đạo Tể bộc phát ra một tiếng rống to chấn triệt thiên địa, một tiếng rống to không chỉ có là vì trợ thanh uy, mà tiếng rống to này khiến cho mỗi một bộ phận trong cơ thể của ông đều được điều động đầy đủ, khiến cho máu của ông sôi trào, khiến cho lực lượng của ông tập trung vào trong mỗi một tế bào, thanh quang chớp động, bổ xuống mưa bụi tinh mịn, kiếm khí lạnh thấu xương phá không, phát sinh tiếng hô khóc bén nhọn.
Sắc mặt của Sử Thương Hải bỗng nhiên trở nên ngưng trọng. Sinh hoạt dưới hào quang của Kim Đấu La mêm Lý Đạo Tể cũng không có danh tiếng quá lớn, thế nhưng võ công của ông ta thật sự không thể khinh thường.
Trương Dương ngay khi Lý Đạo Tể xuất kiếm, cũng làm ra một động tác lui về sau giống như Lý Đạo Tể lúc đầu, sĩ khí địch quân rấtmạnh, nếu như là bình thường, Trương đại quan nhân có thể sẽ dùng nội lực bá đạo vô cùng chống lại đối phương, thế nhưng hiện tại hắn dù sao cũng đang bị thương. Áp dụng phương pháp cứng đối cứng là không sáng suốt. Trương Dương lùi lại một bước này là cực kỳ then chốt, Lý Đạo Tể lúc đầu lui về phía sau, là vì muốn chọn lựa cự lý có lợi đối với mình, khi bảo đảm đánh tới trước mặt Trương Dương lực công kích của ông có thể đạt được cực mạnh. Trương Dương lui lại một bước để thay đổi khoảng cách giữa hai bên, lần công kích này của Lý Đạo Tể tất nhiên sẽ vì cái sự thay đổi này mà giảm đi uy lực
Bước chân của Lý Đạo Tể trong lúc công kích đã làm ra điều chỉnh kỳ diệu, kiếm tre trong tay đang từ thế bổ xuống bỗng nhiên đổi thành chém tới, lực chém còn lớn hơn lực lượng cần ám sát, kiếm pháp của Lý Đạo Tể biến hóa cực nhanh.
Trương Dương sau khi lui, cũng không có lựa chọn tiếp tục trốn tránh, mà là đưa tay chộp tới kiếm tre của Lý Đạo Tể. Lý Đạo Tể thầm nghĩ trong lòng, ngươi cũng quá chủ quan, tuy rằng là kiếm tre, nhưng mà lực lượng của Lý Đạo Tể toàn bộ đã tập trung vào kiếm tre, kiếm phong có thể xé rách không khí, phát ra tiếng động như là độc xà vậy. Lý Đạo Tể hạ quyết tâm, một kiếm này không chém cho tay trái của Trương Dương xịt ra máu tươi thì không thể. Mắt thấy bàn tay của Trương Dương sẽ chạm đến kiếm tre, chưởng trái của hắn đột nhiên vỗ ra, tách ra kiếm phong, Bốp! một tiếng phát ra trên thân kiếm, chưởng thịt giã vào trên kiếm tre, phát ra tiếng vang cực lớn, giống có sét đánh nổ vang tại bên cạnh bọn họ.