Y Đạo Quan Đồ

Chương 783-1: Đầu khó cắt (1)

Trương Dương nói: "Chị Thanh à, kì thực anh không gây hại tới người, tự có người khác đến làm hại họ. Món ngon như vậy để cho lũ lợn xấu xa ăn không bằng để anh."

Tần Thanh nói: "Người khác là lợn, còn anh là nam tử hán quang minh chính đại sao?"

Trương Dương nói: "Chị Thanh à, em thấy anh có phải là nam tử hán quang minh chính đại không?"

Tần Thanh thở dài: "Anh ý à, gì cũng tốt chỉ có chuyện tình cảm là làm hỏng bét, sau này xem anh lo xếp như thế nào đây."

Trương Dương đáp: "Trên thế giới này có quốc gia nào đa thê đa thiếp, nếu bất quá thì anh đổi quốc tịch, rồi rướu hết các em về làm vợ."

Tần Thanh nói: "Anh đừng tưởng bở, thời đại nào rồi, ai nguyện làm thiếp của anh chứ?"

Trương Dương nói tiếp: "Đều là vợ không phân lớn nhỏ."

Tần Thành chỉ nói linh tinh trước mặt hắn, tay cô thò ra nắm lấy thứ của hắn, nhẹ nhàng nắm một cái: "Chỉ vì cái thứ này gây họa, ngày nào đó em sẽ quyết tâm cắt bỏ đi, xem anh còn tác oai tác quái được không...."

Trương đại quan nhân cương lên cười ha ha: "Nỡ ra tay không?"

Tần Thanh cảm thấy thứ đó ngo ngeo động đậy, khuôn mặt xinh xắn nóng ran lên: "Có gì mà không nỡ chứ?"

Trương Dương đáp: "Nếu như cắt bỏ nó, chẳng phải là mất đi nhiều niềm vui thú sao?"

Tần Thanh xoay người, cô di chuyển cách xa hắn một chút, dùng tay chống lại tấm ngực của hắn, ngăn ý định tiến đến gần mình của hắn rồi nhẹ nhàng: "Đừng nhúc nhích, em đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh đấy."

Trương Dương đáp: "Em nói đi, anh đang nghe đây." Hai tay hắn không ngừng nghỉ ngơi.

Tần Thanh nói: "Anh cứ như thế làm sao em nói được."

Trương đại quan nhân xoay người đè lên người cô: "Như thế này chẳng phải là càng dễ nói sao."

Tần Thanh không ngăn được hắn, đành để mặc hắn tiếp tục, cảm giác trong lòng không sao khắc chế được cảm giác của cơ thể, cô không chịu được bất giác rên rỉ.

Trương Dương nói: "Sao không nói vậy?"

Tần Thanh cắn môi, đột nhiên đẩy hắn ra, đôi chân dài lại áp chặt vào thân dưới: "Em không tin không khống chế được anh."

Chức vị của bí thư Tần tuy cao, tu dưỡng chính trị cũng hơn hẳn Trương Dương nhưng trên giường chiếu lại chỉ có thể cúi đầu xưng thần. Nhìn vẻ yếu đuối như một con mèo con đáng yêu của cô, Trương Dương cười thỏa mãn, đàn ông đều thích cái cảm giác chinh phục này, đăc biệt là đối diện với một người phụ nữ mạnh mẽ xinh đẹp như Tần Thanh. Khiến cô nằm phục dưới người mình, cảm giác ấy thật là tuyệt vời khó tả.

Tần Thanh đương nhiên hiểu tâm lí đó của Trương Dương, hai người bên nhau đã lâu, dù thông qua việc này cũng đủ nhân ra biến đổi tâm lí của đối phương, Tần Thanh nói: "Cụ thể công việc anh đã biết rồi phải không?"

Trương Dương gật.

"Không vui?"

"Không" Trương Dương phủ định

Tần Thanh cười: "Dù sao tâm lí của anh cũng không thoải mái, nếu không đêm nay đã không giày vò em như thế."

Trương Dương cười: "Nếu em nhớ anh như vậy thì đành chịu, anh là cấp dưới, không hài lòng đối với công việc, anh đương nhiên là có ý kiến với lãnh đạo, không giày vò em thì còn ai vào đây?"

Tần Thanh đáp: "Nói như vậy, sau này em sẽ không dám quản anh trong công việc nữa, nếu nói nặng quá, khéo lúc về lại bị anh làm cho đến chết mất."

Trương đại quan nhân đắc ý: "Biết là tốt!"

Tần Thanh đương nhiên biết hắn đang nói đùa, ôm lấy tay hắn, ngón tay đan vào nhau: "Anh đừng giân, mọi việc bây giờ còn chưa bắt đầu, về phía nhân viên khẳng định là sẽ còn điều động lại. Tối nay em cũng vừa đưa ra đề nghị, là bí thư công ủy đảng của thành phố, đương nhiên phải có quyền quản lí nhân sự bộ chỉ đạo kiến thiết, nhân sự hiện giờ khiến em rất không hài lòng. Tất cả còn chưa bắt đầu, phía thị chưa thương lượng qua với em đã phân bổ nhân sự như vậy là quá nhiều, cơ cấu quá rộng."

Trương Dương đáp: "Chị Thanh à, anh không hề tức giận, anh cũng không phải là kẻ hẹp hòi, nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ coi trọng chức vị, nhưng bây giờ không quan trọng nữa, họ phân cho Lưu Bảo Toàn làm chủ nhiệm hội ủy, rõ ràng là có ác ý, anh tội gì phải chấp nhặt với họ, Lưu Bảo Toàn là thá gì chứ? Anh không tin gã có năng lực, thực ra để gã lãnh đạo càng tốt, cho gã mượn thêm lá gan nữa chắc cũng không dám đối đầu với anh."

Tần Thanh cười: "Anh hả, lúc đầu hất vào mặt người ta đầy nước bẩn, việc này trong hưu chế có ai không biết chứ?" Cô hiểu lần này Trương Dương tới Đông Giang nguyên nhân chủ yếu là vì mình, nghĩ đến sự quan tâm đó trong lòng cô lại thấy ấm áp vô cùng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Trương Dương, dịu dàng nói: "Bất kể người khác đối với anh như thế nào, em cũng vẫn là người của anh, anh muốn em làm gì em sẽ làm!"

Trương đại quan nhân đưa lưỡi ra liếm lấy đôi môi: "Vậy hãy giúp đỡ anh nhiều hơn, nhiều nữa nhé..."

Tần Thanh đỏ mặt đánh hắn: "Muốn cân bằng phải không?"

Trương đại quan nhân mỉm cười: "Anh lại thích dáng vẻ bí thư Tần hầu hạ anh."

Có một chuyện Trương Dương nói không hề sai, Lưu Bảo Toàn rất sợ hắn, vừa biết tin Trương Dương đến nhận chức chủ nhiệm cục nghiệp vụ xã hội, tiếp nhận sự lãnh đạo của mình, gã đã thấp thỏm không yên. Vì việc này mà gã chạy vội tới thỉnh giáo ý kiến của tổng bí thư thị Liêu Bác Sinh, là cấp trên của gã, điều quan trọng là trong sự việc nước Giang Thủy ô nhiễm, gã đã bị Trương Dương hất cả đống nước bẩn còn Liêu Bác Sinh lại bị hắn cho ăn bạt tai. Lưu Bảo Toàn cho rằng hai người có chung điểm này, đều cùng chung địch thù.

Liêu Bác Sinh nghe xong, không khỏi cười nói: "Có phải cậu lo rằng Trương Dương sẽ đối đầu với cậu không?"

Lưu Bảo Toàn đáp: "Hắn là kẻ không dễ đối phó, tôi cũng không hiểu nổi, phía thành phố hà cớ gì lại muốn hắn tới. Hắn đi đến đâu là rắc rối đến đó, lẽ nào lãnh đạo không hiểu sao?"

Liêu Bác Sinh đáp: "Bảo Toàn à, việc này tôi phải nói cho cậu hay, thực ra sự việc đã qua lâu rồi, cậu không nên giữ mãi trong lòng. Lúc đó mỗi người một lập trường, hắn đại diện cho Nam Tích, chúng ta lại đại diện cho Đông Giang, phát sinh mâu thuẫn cũng là do hoàn cảnh tác động. Bây giờ phía thị điều hắn tới Đông Giang, chúng ta đã là thể thống nhất, cũng có nghĩa là, mọi người là chiến hữu chung chiến hào, không nên nảy sinh tâm lí đối địch."

Lưu Bảo An không tin tưởng nhìn Liêu Bác Sinh, gã không tin Liêu Bác Sinh lại có thể nghĩ được như vậy. Lúc trước, Trương Dương tát y trước mặt đông người, sự việc ầm ĩ náo loạn, tuy nhiên sau đó không biết vì lí do gì, có lẽ do sau lưng Trương Dương có lãnh đạo nâng đỡ, nên Liêu Bác Sinh không dám nhắc tới. Lưu Bảo Toàn tuyệt đối không tin Liêu Bác Sinh là người lấy ân đền oán, có thể chịu đựng nỗi nhục này, y nói như vậy chắc đến mười phần là miễn cưỡng, không muốn bộc bộ chân tướng suy nghĩ trong đầu.

Lưu Bảo Toàn nói: "Chủ nhiệm Liêu, tôi không hề có suy nghĩ đối địch gì, chỉ cảm thấy người này là một nhân vật gây ảnh hưởng tới tổ chức."

Liêu Bác Sinh đáp: "Cũng không thể nói như vậy được, hắn cũng có chút bản lĩnh, vận hội tỉnh rồi hội thương mại hắn đều làm rất tốt, hoàn toàn thành công."

Lưu Bảo Toàn đáp: "Cũng không hẳn, ai biết trên hắn có người nâng đỡ."

Liêu Bác Sinh đương nhiên nghe ra gã đang oán trách, cười đưa qua mời Lưu Bảo Toàn điếu thuốc, gã châm thuốc hút một hơi: "Chủ nhiệm Liêu, tôi vẫn luôn coi chủ nhiệm là anh, là lãnh đạo dày dặn kinh nghiệm mà tôi vô cùng kính trọng cho nên có việc gì cũng muốn tâm sự với anh. Nếu tôi có sai sót gì anh cứ phê bình, tôi nhất định sẽ rút kinh nghiệm." Nghe gã nói vậy Liêu Bác Sinh thấy có chút ngại ngần, người ta đã thỉnh giáo mình, mình lại vòng vo không ý kiến gì, Liêu Bác Sinh hút thuốc thở ra một đợt khói rồi nói: "Bảo Toàn à, công tác kiến thiết thành phố do Tần Thanh quản lí, việc cậu cần làm là phối hợp với công tác của cô ấy..."

Lưu Bảo Toàn đáp: "Nói tới đây tôi cũng không hiểu nổi, vì sao lãnh đạo tỉnh lại điều tới đây một nữ cán bộ quá trẻ để gánh vác nhiệm vụ kiến thiết thành phố quan trọng như vậy? Lẽ nào chỉ vì cô ta xinh đẹp?"

Liêu Bác Sinh mỉm cười: "Cô ấy do lãnh đạo tỉnh phái tới, còn cậu do lãnh đạo thị ủy nhiệm, cậy nghĩ xem lãnh đạo tỉnh to hơn hay thị to hơn?" Câu này của Liêu Bác Sinh đề cập trúng vấn đề trọng yếu, Lưu Bảo Toàn ngây ra một lúc, gã đang ngẫm lại ý tứ trong câu nói đó, rõ ràng Liêu Bác Sinh cho rằng trong vấn đề lãnh đạo kiến thiết thành phố này, hoạt động của phía tỉnh và thị không hoàn toàn nhất trí.

Lưu Bảo Toàn nói: "Phân công làm việc của tôi và cô ta tương đối rõ ràng, cô ấy chủ yếu chỉ đạo vấn đề kiến thiết, tôi chủ yếu về mảng quản lí và sả xuất khu quy hoạch."

Liêu Bác Sinh đáp: "Bảo Toàn à, việc này khiêm nhường một chút cũng không hại gì, tôi biết Tần Thanh là do đích thân bí thư Kiều điểm tướng, còn về phần Trương Dương, hắn là cán bộ cấp sở, chưa chắc đã đồng ý đứng dưới tay cậu. Tôi không thấy lo lắng mấy về quan hệ giữa cậu và Tần Thanh, nên chú ý về Trương Dương, phải có sách lược, khôn khéo với hắn."

Lưu Bảo Toàn nói tiếp: "Hắn là một tên côn đồ chính trị."

Liêu Bác Sinh đáp: "Dù cho hắn có là một đống bùn nhầy, cậu dẫm lên hắn, dẫm đến bằng ra, bản thân cậu sẽ được lợi lộc gì chứ? Hay là tự chuốc lấy chân tay đầy bùn?"

Hội nghị tổ chức đảng lần một về vấn đề bộ chỉ đạo kiến thiết thành phố mới đã được triệu họp, tham gia hội nghị gồm có bí thư công ủy Tần Thanh, phó bí thư công ủy kiêm chủ nhiệm hội ủy quản lí thành phố, cục trưởng cục quản lí tổng hợp La An Định, cục trưởng cục xây dựng Đường Tự Lập và cục trưởng cục nghiệp vụ xã hội Trương Dương, đặc biệt đến tham dự hội nghị còn có phó thị trưởng thường vụ Đông Giang Tủy Quốc Minh, thư kí phụ trách biên bản hội nghị là chủ nhiệm văn phòng bộ chỉ đạo kiến thiết thành phố Thường Hải Tâm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất