Y Đạo Quan Đồ

Chương 932-3: Cho ngươi đẹp mặt (3)

Trương Dương nói tiếp: "Thực ra vấn đề này rất dễ trả lời, nhưng cũng rất khó để giải đáp, tuy mới đến Tân Hải nhưng tôi cũng đã có hiểu biết chút ít về tình hình huyện, hôm nay mọi người đều có mặt cho nên chúng ta sẽ tiến hành thảo luận một cách thành thật công khai, giúp hội chẩn họp Tân Hải, tìm hiểu xem rốt cuộc là còn chưa làm đầy đủ về phương diện nào? Vì sao mấy năm nay phát triển chậm chạp ngừng trệ?"

Hội trường không có ai tự giác phát biểu, Trương Dương cười: "Xem ra cuộc họp hôm nay chỉ có thể độc xướng thôi, vậy được, tôi sẽ nói tiếp vậy, tôi sẽ nói về ấn tượng đối với Tân Hải, về văn phòng hội nghị mà các vị đang làm việc, các thiết bị và phương tiện đều có thể coi là hiện đại nhất so với các tỉnh thành phố khác. Tôi cũng đã tính qua, trung tâm hành chính của chúng ta tổng cộng đã tiêu tốn tới 46tr đồng, vậy định nghĩa thế nào về việc này? So với thu nhập tài chính cả năm năm ngoái của Tân Bình, còn tiêu nhiều hơn tới một nửa tổng thu nhập năm ngoái của chúng ta, đồng chí Hải Thanh đã đến chưa vậy?"

Triệu Hải Thanh bị hắn điểm đích danh, có chút thấp thỏm vội đứng ngay dậy trước đám đông.

Trương Dương nói: "Đồng chí Hải Thanh, đồng chí hãy nói cho tôi biết tổng thu nhập tài chính của huyện được tính như thế nào vậy? Bao gồm những gì?"

Triệu Hải Thanh nhỏ giọng nói: "Thu nhập tài chính của huyện bao gồm thuế thu nhập cá nhân, thu nhập quỹ bảo hiểm xã hội, thu nhập phi thuế, thu nhập từ quỹ thu hồi vốn cho vay, thu nhập từ các khoản nợ công, thu nhập mang tính di dời..."

Trương Dương gật đầu ra hiệu bảo gã dừng nói, hắn hỏi tiếp: "Vậy chủ nhiệm kế hoạch hóa gia đình Tống Giang Ba đã đến chưa vậy?"

Tống Giang Ba vội vàng đứng dậy, y cũng không hiểu chuyện này có liên quan gì đến mình.

Trương Dương nói: "Huyện Tân Bình ta có tổng cổng bao nhiêu người?"

Tống Giang Ba đáp: "9.970.000 người, hiện tại rơi vào khoảng 10tr người."

Trương Dương nói: "Cục trưởng Trịnh cục tài nguyên đất đai có mặt ở đây không?"

Trịnh Đình đứng dậy, gã cũng đã sẵn sàng trả lời câu hỏi của Trương Dương, lưu loát trả lời: "Khu vực hành chính của huyện có diên tích 6m2, tổng cộng có mười hai trấn, chín xã."

Trương Dương nói: "Chúng ta xem như dân số là 10tr người, thu nhập tài chính tới vạn, vậy con số vạn này ai cho? Là do nhân dân làm ra! Mỗi người dân bỏ ra 85 đồng để cho chúng ta làm việc cho họ, chứ không phải là để chúng ta cao cao tại thượng ngồi ở trung tâm hành chính hiện đại này để đề ra mệnh lệnh, cái giá của con số vạn, cũng có nghĩa là mội một người dân huyện Tân Hải phải bỏ ra 46 đồng để mua từng viên gạch viên ngói cho trung tâm hành chính này, nghĩ tới cảnh họ dầm mưa dãi nắng từng ngày lao động cực khổ, tôi thiết nghĩ muốn hỏi xem các vị ngồi đây, có mấy ai có thể an tâm mà ngồi đây hưởng thụ, ngồi quạt mát, uống miễn phí từng hụm nước trà để dự họp hay không/? Hội trường im phăng phắc không một tiếng động, vẻ mặt Hứa Song Kì trở nên khó coi, gã tuyệt đối không ngờ rằng Trương Dương sẽ công khai đàm luận về vấn đề trung tâm hành chính như vậy.

Trương Dương nói tiếp: "Nếu năm trước tôi được điều tới Tân Hải, tôi sẽ là người đầu tiên phủ quyết kế hoạch xây dựng trung tâm hành chính, một người lãnh đạo có trách nhiệm không thể chỉ nói miệng vì nhân dân phục vụ, anh phải hiểu rằng, những nguồn thu nhập chính trị mà anh có được, từng đồng từng hào đều là từ nhân dân mà ra, anh phải sử dụng những đồng tiền đó để xây dựng đất nước của chúng ta, nỗ lực cải tạo đời sống của người dân, chứ không phải là đem đi cải thiện môi trường làm việc của anh, tôi chưa từng cho rằng, môi trường làm việc càng ưu việt thì sẽ có thể nâng cao trình độ chấp chính của các cán bộ lãnh đạo. Tân Bình, một huyện có thu nhập tài chính tới vạn, đã tiêu tốn tới vạn đồng để xây dựng trung tâm hành chính, đây thực là một sai lầm to lớn trong quyết sách của tầng lớp lãnh đạo, một sự lãng phí quá lớn. Nay trước mặt mọi người tôi nói như vậy, nếu có ai không phục, cứ mạnh dạn đứng lên nói ra ý kiến của mình! Ai cây ngay không sợ chết đứng hãy phản bác lại lời tôi nói, công trình này có phải đã quá lãng phí đồng tiền xương máu của nhân dân không?"

Hứa Song Kì mặt mày xanh mét, gã ngồi cảm giác không yên, đa số thường vụ có mặt ở hội trường sắc mặt đều rất khó coi, tiếng pháo này của Trương Dương đã đánh thẳng vào không chỉ một mình Tảm Thế Kiệt bí thư huyện ủy đã bị cách chức, đa số thường ủy ở đây lúc đầu đều bỏ phiếu tán thành xây dựng trung tâm thường ủy.

Tiếng vỗ tay vang lên, người đầu tiên vỗ tay là Kỳ Sơn, tiếp đó người thứ hai, thứ ba rồi tiếng vỗ tay náo động cả hội trường, đó là tiếng vỗ tay cổ vũ và ủng hộ Trương Dương, đồng thời cũng chế giễu đám cán bộ ra quyết sách cho Tân Hải trước đây.

Trương Dương ra hiệu tay mấy lần để dừng tiếng vỗ tay náo động, hắn lại nói: "Trên đời này mỗi một ngành nghề, đều có nguyên tắc của nó, đều có đạo nghĩa, trộm cướp cũng có đạo của nó, càng huống hồ tầng lớp cán bộ nhà nước chúng ta, nhân dân đã giao đồng tiền vào cho anh, là vì họ tin tưởng anh cho rằng anh có thể giúp họ làm việc, nhưng chúng ta lại không hề làm việc, lấy tiền ấy để tiêu pha. Chúng ta không hét khẩu hiệu, nhưng đó là đạo lí giản đơn mộc mạc, người xưa đều hiểu hết, lẽ nào chúng ta không hiểu sao? Cứ nói là Tân Hải nghèo, nhưng các vị cán bộ ngồi đây, có ai từng thực sự nghĩ qua rằng làm thế nào mới thay đổi được cái diện mạo nghèo nàn trước mắt không? Cứ nói Tân Hải loạn, vì sao các vị lại nhận định rằng Tân Hải mỗi năm lại một loạn thêm? Thu nhập tài chính tới vạn đồng này thử hỏi có bao nhiêu tiền được dùng cho việc cải thiện diện mạo trị an của Tân Hải đây? Hom nay tôi nói nhiều như vậy, cũng không phải để phủ nhận trình độ chính trị của ban lãnh đạo trước đây của Tân Hải, trình độ chính trị không phải tôi muốn phủ định là phủ định được. Số liệu có ở đó, anh làm tốt hay không tốt, người dân biết rõ nhất, Tân Hải có được hạng nhất, cũng đệ nhất không vinh dự gì, xét trong cả tỉnh Bình Hải, trình độ tổng hợp trị an của Tân Hải chúng ta hoàn toàn xếp thứ bét, và tỉ lệ xuất hiện phạm tội của Tân Hải lại cao nhất."

Trương Dương nhấp ngụm trà rồi nói tiếp: "Trong buổi họp thường ủy hôm trước, tôi đã đưa ra việc đổi mới hệ thống đèn đường trong phạm vi thành cả khu vực huyện, phải thực hiện xanh hóa cả Tân Hải, xây dựng các trạm cảnh giới tại các vị trí giao thông trọng điểm, tiến hành canh gác 24/24. Sơ bộ tính qua, cần khoảng 10tr đồng. Vì việc này, tôi đã trao đổi với đồng chí Triệu Hải Thanh giám đốc tài chính, đồng chí Hải Thanh nói với tôi rằng, Tân Hải đã xảy ra bội chi bă năm liên tiếp, thu nhập quý đầu năm nay thậm chí không bằng với cùng kì năm ngoái, 10tr này, chúng ta không có."

Triệu Hải Thanh cúi đầu, gã cảm thấy dường như mọi con mắt đang đổ dồn về phía mình.

Trương Dương nói tiếp: "Lúc đó tôi thực sự rất tức giận, cũng không khách khí với đồng chí ấy, tôi nói thẳng với đồng chí ấy rằng, tôi cho đồng chí ấy thời gian ba ngày,kiếm cho được khoản tiền này thì đồng chí ấy làm tiếp, không xoay sở được thì hãy tự mà rút lui khỏi đây! Thái độ của tôi thực sự không tốt, không nghĩ tới cảm nhận của đồng chí Hải Thanh, bây giờ trước mặt mọi người tôi thành thật muốn nói lời xin lỗi với đồng chí, thực sự xin lỗi đồng chí Hải Thanh!" Triệu Hải Thanh không biết tên oắt này có ý định gì, vẻ mặt thất thố ngơ ngác.

Trương Dương lấy ra bức thư từ chức giơ lên: "Chiều qua đồng chí Hải Thanh đã viết đơn từ chức giử lên lãnh đạo, chủ tịch Hứa đã đưa đến cho tôi, để tôi quyết định việc này."

Hứa Song Kì ngồi bên cạnh Trương Dương, suýt nữa nổi giận cả ra ngoài, tên tiểu tử này ăn nói bừa bãi, tao đưa bức thư từ chức này cho mày xem, mày giữ lấy không đưa lại cho tao, nay lại ngang nhiên dội gáo nước lạnh sang tạo. Trương Dương lại nói: "Sau khi xem xong đơn từ chức này, tôi nhận thấy đồng chí Hải Thanh vẫn là một đồng chí tốt, đồng chí ấy thực sự có nỗi khó khăn, không phải đồng chí ấy không muốn là tốt công việc này mà là thực sự không thể làm tốt được việc này. Cho nên việc tôi giao cho đồng chí ấy giải quyết việc này là không đúng, không hề xét đến tình hình thực tế của đồng chí Hải Thanh. Tại đây, tôi xin lần nữa giử lời xin lỗi đến đồng chí."

Hai chân Triệu Hải Thanh giờ đang mền nhũn ra, lòng gã đang rơi xuống tận đáy sâu, trong đầu chợt có một giọng nói: "Hết rồi, lần này coi như xong, đúng là giậu đổ bìm leo, phen này cái chức giám đốc tài chính của lão khó mà giữ nổi."

Trương Dương nói tiếp: "Đồng chí Hải Thanh không làm được, tôi không tin rằng Tân Hải chúng ta có nhiều cán bộ lãnh đạo như vậy, trong số đó lại không có lấy một ai có thể làm được. Vậy ai có khả năng giải quyết được việc này, ai có đủ tư cách để tiếp nhận vị trí của đồng chí Hải Thanh, điều kiện tiên quyết sẽ là anh phải là cán bộ cấp phó khoa trở lên."

Lời nói của Trương Dương làm cho không khí hội trường nhẹ nhõm hẳn, có người còn cười ầm lên.

Cười thì vẫn chỉ là cười, nhưng ai có thể chặn được lỗ hổng 10tr đồng này đây? Trong hội trường mọi người đều quay lại nhìn nhau, ai cũng muốn xem xem, hôm nay có ai dám đứng ra, có ai có khả năng giải quyết chuyện đảm nhận chức giám đốc sở tài chính này.

Kỳ Sơn ở bên cạnh Thường Hải Long lên tiếng: "Không biết bí thư Trương nói có thật không, nến là thật, tôi xin được lấy 10tr đồng này để làm chức giám đốc sở tài chính."

Đinh Cao Sơn cười ầm lên: "Giám đốc Kỳ, lời bí thư Trương đã đã nói, tiên quyết là trên cấp phó khoa, tức là đã loại trừ chúng ta rồi!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất