Ngô Minh liên tục gật đầu nói: "Đúng, cùng hưởng tài nguyên!
Đoàn người này hội tụ cùng một chỗ trò chuyện toàn là công việc, Hồ Nhân Như và Tô Viện Viện tự nhiên không chêm miệng vào, hai người qua lại uống một chén, cùng cười cười, đều hiểu rõ trong lòng nhau suy nghĩ cái gì.
Vốn bữa tiệc tối này là tiệc đáp tạ của Tô Viện Viện đối với Trương Dương, nhưng toàn bộ hành trình Tô Viện Viện cũng không có cơ hội hướng Trương Dương biểu đạt lòng biết ơn, lúc kết thúc, Hồ Nhân Như muốn đi tính tiền, Tô Viện Viện nói cái gì cũng đều không chịu, Hồ Nhân Như thấy nàng kiên trì như vậy cũng chỉ đành chiều theo.
Sau khi mọi người chia tay, Hồ Nhân Như lái xe của Trương Dương mang theo hắn đi tới căn nhà gỗ ở hồ Nam, Hồ Nhân Như trên cơ bản không uống rượu, nàng khẽ cười nói: "Nếu biết trước các anh đêm nay tất cả đều là nói công việc, em sẽ không tới với anh."
Trương Dương nói: "Vốn chuẩn bị là tư nhân tụ hội, thế nhưng tôi không nghĩ tới Lưu tỷ sẽ đem tôi làm tấm lá chắn."
"Tấm lá chắn?"
"Lẽ nào em không nhìn ra Ngô Minh muốn theo đuổi cô ấy sao?"
Hồ Nhân Như không nhịn được nở nụ cười: "Em thật là không nhìn ra, các anh làm quan đều giỏi về che giấu, rõ ràng trong lòng nghĩ cái đó, nhưng ngoài miệng chính là không nói ra. Chẳng qua em thấy Tô Viện Viện đối với Đỗ Thiên Dã rất tốt."
Trương Dương gật đầu nói: "Đầu óc lão Đỗ này có bệnh, con gái tốt như vậy còn không hạ thủ, sớm muộn gì sẽ hối hận." Trương đại quan nhân một lòng nghĩ muốn đem Tô Viện Viện và Đỗ Thiên Dã tới cùng nhau.
Hồ Nhân Như nói: "Anh cho là ai cũng đều giống như anh sao? Thà rằng giết sai một nghìn cũng không buông tha một người?"
Trương Dương cười nói: "Nhân Như, anh chưa từng giết sai một người!"
"Hừ!"
Trương Dương bỗng nhiên nói: "Nhân Như, lúc anh đi tới Hàn Quốc, ở Hán Thành thấy Giai Đồng!"
Hồ Nhân Như lắc đầu nói: "Không có khả năng, nàng không phải đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn tại nước Mỹ sao, ô tô rơi xuống sông rồi mà."
Trương Dương nói: "Anh thề, anh nhìn thấy cô ấy rõ ràng, cô ấy đi một chiếc xe Bingley, anh sẽ không nhìn lầm.”
Hồ Nhân Như nói: "Nếu như người anh thấy kia thật sự là nàng, vì sao nàng lâu như vậy cũng không liên hệ với anh? Cho dù là nàng không muốn gặp anh, thế nhưng nàng vì sao lâu như vậy cũng không gặp người nhà, lẽ nào nàng nhẫn tâm muốn cho bí thư Cố cho rằng nàng đã chết, nhẫn tâm làm cho người nhà thương tâm rơi lệ chứ?"
Trương Dương nói: "Anh không biết, anh đã nhờ bạn ở Hàn Quố hỗ trợ tìm kiếm, bất quá đến bây giờ còn chưa có tin tức."
Hồ Nhân Như nói: "Nếu như nàng còn sống, em tin tưởng hai người nhất định sẽ có cơ hội gặp mặt."
Ô tô đi tới trước căn nhà gỗ ở hồ Nam, hai người ôm lấy nhau đi vào trong gian phòng.
Trương Dương từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của Hồ Nhân Như, Hồ Nhân Như xoay mặt lại, hắn xu nịnh hôn môi nàng, đôi môi anh đào của nàng nhiệt liệt đáp lại hắn. Bàn tay của Trương Dương vuốt ve thân thể mềm mại của nàng, tại dưới sự xoa bóp của hắn, từng món quần áo trên người Hồ Nhân Như bị rớt ra, bọn họ một bên hôn môi một bên dần lui vào trong phòng ngủ, khi Hồ Nhân Như ngã vào trên giường lớn thì đã bị Trương Dương lột đến thân không còn mảnh vải, dưới ánh trăng, đôi đùi đẹp thon dài lấy một loại tư thế mị hoặc hiện ra ở trước mặt Trương Dương.
Trương đại quan nhân dũng mãnh nhào tới, nương theo tiếng ừm phát ra từ trong lòng của Hồ Nhân Như, thân thể mềm mại của nàng giống bạch tuộc gắt gao hấp thụ cuốn lấy thân thể của Trương Dương....
Đối với Trương Dương, Hồ Nhân Như đã sớm làm tốt chuẩn bị dùng chung tài nguyên, nàng biết vô luận là chính mình hay người khác cũng đều không thể đơn độc giữ lấy trái tim của hắn, dã tâm của Trương Dương cũng quá lớn. Trên đời này không có bất luận kẻ nào có thể xưng là hoàn mỹ, Trương Dương tại trên mặt tình cảm có khuyết điểm rõ ràng, một người lạm tình nhưng lai chung tình như vậy, thứ nhìn như mâu thuẫn mà ở trên người hắn lại chiếm được thống nhất, Hồ Nhân Như không nghĩ ra hắn làm thế nào mà làm được, nhưng hiện thực chính là như thế.
Trương Dương đích xác có vốn của mình để làm cho bất luận nữ nhân nào cũng mê luyến, Hồ Nhân Như trằn trọc hầu hạ dưới thân hắn, lúc thoát khí, cả người vui sướng muốn chết đi, có một số việc là có thể thành nghiện, nàng tại trên rất nhiều chuyện đều có thể làm được cho lý trí tỉnh táo, thế nhưng đối với Trương Dương nàng lại không làm được, Trương Dương là thói nghiện mà suốt đời nàng cũng đều không thể bỏ, vô luận trên mặt tình cảm hay là mặt thân thể.
Sau khi kích tình mãnh liệt qua đi, Trương Dương dịu dàng vuốt ve thân thể mềm mại của Hồ Nhân Như, môi hắn nhẹ nhàng hôn môi lên da thịt hơi nóng lên của Hồ Nhân Như, tinh tường cảm thụ được sự run rẩy của da thịt Hồ Nhân Như sinh ra bởi vì hắn hôn môi.
Hồ Nhân Như ôm lấy khuôn mặt của Trương Dương, lôi kéo hắn ghé vào trên người mình, một đôi đùi đẹp như dây thường xuân cuốn lấy hắn, làm cho hắn không thể cử động, trong đêm tối, một đôi con ngươi tinh tế lẳng lặng nhìn vào hai mắt Trương Dương, thâm tình ngóng nhìn một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Anh và Yên Nhiên cuối cùng dự định lúc nào kết hôn?"
Trương Dương nói: "Để sang năm đi, anh muốn đem tất cả chuyện của anh đều thẳng thắn nói với cô ấy."
Hồ Nhân Như lắc đầu nói: "Không cần phải nói, như vậy là tốt rồi, em nghĩ Yên Nhiên hẳn là biết không ít chuyện của anh, thế nhưng nàng lựa chọn trầm mặc, em nghĩ anh hay nhất là không nên làm rõ chuyện."
Trương Dương nói: "Nhưng..."
"Không nhưng gì cả, em cam tâm tình nguyện như vậy, cho dù là cả đời không thể thấy ánh sáng!" Hồ Nhân Như ôm chặt lấy hắn, cảm thấy phần nóng rực và cứng rắn kia lần thứ hai thâm nhập vào chính mình. Nàng cắn đôi môi anh đào, qua hồi lâu mới trút ra một hơi thở, bám vào lỗ tai của Trương Dương nhỏ giọng nói: "Không được nhưng..."
Trương Dương nói: "Nhân Như, nếu như anh nói cho em rằng anh là một người cổ đại, em có thể tin tưởng hay không?"
Hồ Nhân Như nói: "Tin tưởng!
"Tin tưởng?"
Hồ Nhân Như nói: "Nếu như không phải là một lão yêu ngàn năm, làm sao lại có thể có đạo hạnh tinh thâm như anh chứ... A... Đừng nhúc nhích...."
Trương đại quan nhân có chút tuyệt vọng, hắn phát hiện mình vài lần chuẩn bị thổ lộ tình hình thực tế, nói cho người ở bên mình biết mình là một vị đai phu từ triều Đại Tùy đánh bậy đánh bạ xuyên việt tới đây, nhưng căn bản là không có ai tin tưởng, lẽ nào tính chất đặc biệt của Tùy triều trên người mình tại trong quá trình xuyên qua đã hoàn toàn thay đổi, thay đổi một cách triệt để như vậy, thế cho nên hiện tại tất cả mọi người đều coi hắn trở thành một thanh niên năm tốt của thời đại mới, ai cũng không nhìn ra hương vị truyền thống trên người hắn. Trương đại quan nhân liền phát tiết tất cả phiền muộn tại trên người Hồ Nhân Như, Hồ Nhân Như uyển chuyển thấp giọng nói: "Anh là lão yêu ngàn năm cũng được, kim tiên ngàn kiếp cũng tốt, nói chung em đã nhận thức chuẩn anh, đời này đã định anh rồi...".