Y Đạo Quan Đồ

Chương 965-3: Đánh hắc quyền (3)

Tiết lão nói: "Con đừng cảm thấy kỳ quái, y thuật của Trương Dương khá cao minh, hơn nữa so với đám chuyên gia thì cao minh hơn rất nhiều!" ông ta bật đèn ở đầu giường lên rồi đứng dậy, từ trong ngăn tủ lấy ra kết quả kiểm tra mới nhất: "Khối u của cha dưới sự trị liệu của Trương Dương đã bắt đầu thu nhỏ lại, hơn nữa ở giữa xuất hiện hoá lỏng, hình thành chỗ trống, đây là một hiện tượng khá tốt, hắn nắm chắc trị khỏi bệnh của ta, hơn nữa ít nhất đảm bảo ta sống được một năm."

Tiết Thế Luân vẫn không thể tin lời nói của cha, lẩm bẩm nói: "Hắn không ngờ biết cả khám bệnh?"

Tiết lão nói: "Đây là bí mật giữa ta và hắn, hắn bảo ta cần phải giữ bí mật, thằng ôn này không tồi!"

Tư duy của Tiết Thế Luân có chút rối loạn, y sắp xếp lại suy nghĩ đang lộn xộn, một lát sau mới hỏi: "Cha, thật sự tin lời một thằng nhóc ư?"

Tiết lão nói: "Tất cả chuyên gia đều đã tuyên án ta tử hình, nói ta nhiều nhất chỉ còn sống được ba tháng, hơn nữa trạng thái sức khỏe của ta ngày càng sa sút, bụng càng lúc càng đau, bọn họ đề nghị ta khi tất yếu có thể cân nhắc tới dùng ma túy để giảm đau, nhưng sự xuất hiện của Trương Dương đã thay đổi tất cả, sau khi hắn giúp ta trị liệu, gan của ta đã không còn đau nữa, ta tin cảm giác của mình không sai, hắn có năng lực này."

Tiết Thế Luân nói: "Nhưng chúng ta có thể mời chuyên gia y học hàng đầu trên thế giới."

Tiết lão nói: "Thế Luân, ta tôn trọng lựa chọn của con, con cũng phải tôn trọng lựa chọn của ta, ta không thể tiếp nhật bất kỳ ai ngoài Trương Dương trị liệu cho ta, chuyện này đã quyết định rồi, hắn có thể trị khỏi cho ta cũng được, thất bại cũng được, ta không oán trách gì cả."

Tiết Thế Luân nghe thấy cha đã nói tới nước thì cũng đành thở dài

Tiết lão nói: "Con nhớ kỹ, chuyện ta bị bệnh không thể để bất kỳ ai trong nhà biết, càng không thể để lộ ra bên ngoài, bác sĩ này nếu đã có thể nói với con thì cũng có thể nói ra ngoài, con phải nhấn mạnh lại một lần."

Tiết Thế Luân liên tục gật đầu liên tục gật đầu: "Cha, cha yên tâm, chuyện này con tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài." Y đương nhiên sẽ không làm như vậy, không ai biết rõ ý nghĩa của cha mình đối với cái gia tộc này, bất kể là y có bao nhiêu tài phú, nhưng tài phú rất nhiều lúc không cùng một số với quyền lực.

Trên khán đài, tuyển thủ quần đỏ đá một cái, người da đen quần lam ở đối diện bay ngửa ra sau, va vào dây thằng rồi bật lại, tuyển thủ quần đỏ giơ tay lên, đánh trúng cổ hắn, người da đen đau đớn ôm cổ họng ngã xuống đất.

Trường diện lập tức sôi trào, tên tuyển thủ quần đỏ giơ cao hai tay, hắn là người Trung Quốc, ngoại hiệu là Chân Sắt, thối công rất cao, hắn đánh trận thứ hai, không quá một hiệp đã đánh ngã Hắc Báo, người thắng cuộc thứ nhất.

Tiết Vĩ Đồng xem mà hai mắt sáng rực, cũng hò hét với quần chúng chung quanh, Trương Dương cầm đồ uống lên uống một ngụm, lúc này hắn đã có chút đói bụng, những trận đấu này đối với hắn mà nói chỉ là trò trẻ con, nhìn đám quyền thủ này ra chiêu căn bản chính là trăm ngàn chỗ hở, có điều trường hợp khá máu me, rõ ràng đã thành công kích thích thần kinh của quần chúng trở nên hưng phấn.

Trương Dương tìm Hồng Nguyệt xin một hộp khoai, ăn lách rách, đồ ăn Nhật Bản vừa rồi thật sự rất không hợp khẩu vị với hắn.

Từ Kiến Cơ cười nói: "Sao? Anh hình như là không có hứng thú với thi đấu?"

Trương Dương nói: "Đơn giản là máu me một chút, quyền nào quyền nấy đấm vào thịt, chẳng có kỹ xảo gì cả."

Từ Kiến Cơ nói: "Phải xem kiểu này mới có cảm giác chân thật, kỳ thật mục đích của mọi người không phải là tới xem đấu quyền, mà là để đặt cửa." Hắn xuất ra một vạn đồng đặt cho Dao Cạo sắp ra sân.

Tiết Vĩ Đồng thì tiếp tục đặt vạn cho Chân Sắt, đổ nhỏ lấy hứng, không thích hợp bỏ vào quá nhiều.

Trương Dương đối với loại chuyện này thì không có hứng thú gì, chỉ muốn trận thứ ba mau mau kết thúc để đi ăn cơm, hôm nay thật sự là rất đói bụng.

Nhân vật ngôi sao của trận đấu Tối nay là Dao Cạo cuối cùng cũng xuất hiện, thằng ôn này cạo đầu kiểu mohican, cao lớn vạm vỡ, cũng là người Trung Quốc, dân tộc Mông, từ nhỏ đã luyện hình ý, mười ba tuổi bắt đầu học tập quyền anh, cũng từng tiến vào đội tập huấn thiếu niên quốc gia, về sau lại bởi vì không tuân thủ kỷ luật mà bị khai trừ, học tập bác kích đã được năm năm, tham gia đấu quyền ngầm cũng được một năm, đến bây giờ vẫn duy trì thành tích toàn thắng, tối hôm đó đa số người đều đặt vào cửa của hắn.

Từ Kiến Cơ đối với việc Tiết Vĩ Đồng đặt Chân Sắt thắng cũng có chút khó hiểu, hắn nói khẽ: "Chiến tích của Dao Cạo là toàn thắng, Chân Sắt căn bản không hy vọng thắng."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Em tin vào kỳ tích, các anh càng nghiêng về phía Dao Cạo thì e càng mà đặt vào Chân Sắt."

Hồng Nguyệt cười nói: "Vĩ Đồng thực sự rất có tính cách!" Cô ta nói với Trương Dương: "Trương Dương, anh sao không đặt cửa?"

Trương Dương nói: "Không có tiền, cũng không có hứng thú!"

Từ Kiến Cơ nói: "Hắn à, là khinh thường công phu của người ta, nếu tự mình lên đánh thì còn được!"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Lát nữa có khiêu chiến tự do! Tam ca, anh nếu đi lên e sẽ đặt một trăm vạn vào anh."

Trương Dương nói: "Em cho rằng anh là ai? Anh tốt xấu gì cũng là cán bộ quốc gia, loại chuyện này mất mặt lắm!"

Tiết Vĩ Đồng cười cười, lại nhìn lên sâu đấu.

Chân Sắt vừa lên đã bày ra tư thế Kim Kê Độc Lập, hai tay của hắn bảo về thân trên, đứng một chân trái, chân phải nhấc cao,tùy thời chuẩn bị có động tác đá.

Bộ pháp của Dao Cạo rất linh hoạt,người lắc lư trái phải, bỗng nhiên đánh hờ một chiêu về phía Chân Sắt, đùi phải của Chân Sắt đá ra như tia chớp, Dao Cạo rùn người xuống, tránh một cước này, công kích của hắn chỉ là chiêu, lợi hại chân chính còn ở phía sau, chân trái quét ngang vào chân trái của Chân Sắt, Chân Sắt bị đá chúng, rầm một cái ngã xuống đất.

Dao Cạo không đợi Chân Sắt bò dậy đã nhảy lên, khuỷu tay hung hăng đánh vào ngực Chân Sắt, động tác của hắn liền mạch dứt khoát, vừa nhìn đã biết là cao thủ thân kinh bách chiến.

Trương Dương cũng không khỏi khen một tiếng hay.

Trong lúc nguy cấp, Chân Sắt lăn tại chỗ, chiêu thức này tuy khó coi, nhưng vô cùng hữu hiệu, tránh được một kích trí mạng của Dao Cạo, khuỷu tay Dao Cạo mất mục tiêu nện lên quyền đài, phát ra một tiếng rầm.

Chân Sắt nhân cơ hội bò dậy, hét to một tiếng, nhấc chân dá vào phần mặt của Dao Cạo, song chưởng của Dao Cạo tóm lấy đùi phải Chân Sắt, vặn một cái rất đẹp, Chân Sắt ngã sấp xuống quyền đài, sau đó lại thêm một quyền đánh vào mặt Chân Sắt, trọng tài lúc này mới đi lên tách họ ra, lúc này tất cả mọi người đều nhìn ra, thực lực của hai người rất chênh lệch Chân Sắt nhất định bại.

Chân Sắt mặt đầy máu, lảo dảo đứng dậy, trọng tài ra dấu có thể tiếp tục trận đấu, Chân Sắt lắc lư đầu, máu và mồ hôi hắt lên quyền đài. Hắn gầm lên một tiếng lao về phía Dao Cạo, Dao Cạo rùn người xông tới, đột nhiên nhấc cả người Chân Sắt lên, xoay tại chỗ một vòng, ném ra ngoài vòng.

Trong tiếng kinh hô của mọi người, Chân Sắt bay ra khỏi quyền đài, hắn bay về phía An Đạt Văn và Trần An Bang, không đợi Chân Sắt rơi xuống đất, một thân ảnh đột nhiên từ trong đám người vọt ra, một cước lăng không đá vào bụng Chân Sắt, Chân Sắt bay ngược trở về, nện mặt lên quyền dài, sau khi dính liền hai đòn nặng, Chân Sắt không thể động đậy được nữa.

Một cước vừa rồi đá bay Chân Sắt là của quyền vương Thái Lan Xuân Sai, hắn dùng một tướng mã lượng tiêu chuẩn, sau đó khinh thường vỗ vỗ ống quần, chỉ vào Dao Cạo trên đài nói: "Mày! Tèm lắm!" Vẻ mặt của hắn tràn ngập vẻ khinh miệt, ngón tay lay động vài cái.

Dao Cạo dựng ngón cái về phía Xuân Sai, nhưng ngay sau đó lại chỉ xuống dưới, đây là động tác chiêu bài của Lý Tiểu Long, từ đó có thể thấy được sức ảnh hưởng của Lý Tiểu Long to lớn cỡ nào, nhân sĩ võ thuật các nơi trên thế giới ít nhiều đều biết về anh ta.

Xuân Sai hừ lạnh một tiếng, chậm rãi bước lên quyền đài, hắn chỉ vào Dao Cạo khởi xướng khiêu chiến.

Hiện trường phát ra những tiếng kêu vui mừng, mọi người hiển nhiên đều vui khi nhìn thấy cảnh hai kẻ mạnh đánh nhau, sau khi trải qua trình tự khiêu chiến cơ bản nhất, Xuân Sai cởi áo, thằng ôn này hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, dáng người của hắn tuy rằng không tính là to cao, nhưng cơ bắc săn chắc.

Nhãn lực của Trương đại quan nhân hơn người, nhìn ra trên nắm tay, khửu tay, đầu gối, thậm chí là cẳng chân của Xuân Sai đều có vết chai, hắn đối với quyền pháp Thái Lan cũng tìm hiểu đôi chút, nghe nói cao thủ quyền Thái khi huấn luyện lúc nhỏ đều dùng cây chuối tây làm mục tiêu huấn luyện, lợi dụng thân thể đối kháng với cây chuối tây, cây chuối tay mặt ngoài thô ráp nhưng khá mềm, thích hợp làm công cụ huấn luyện, có thể đề thăng trình độ cứng cỏi của thân thể. Đồng thời bọn họ còn tiến hành huấn luyện leo cây dừa, lợi dụng loại phương pháp này để đề thăng lực cánh tay và rèn luyện độ rộng của lưng, trong quyền Thái chú trọng dùng cùi chỏ và đầu gấu, quyền thủ thường xuyên tương bác cận thân bác, đều này đặc biệt chú trọng tới lực lượng.

Xuân Sai đứng đó, đôi mắt hắc bạch phân minh lộ ra vẻ khinh thường, tuy rằng là vậy, hai tay hắn vẫn hợp thành chữ thập hành lễ với đối phương, Thái Lan là một quốc gia Phật giáo, tuyệt đại đa số dân Thái Lan đều thờ phụng Phật giáo.

Bộ dạng của Dao Cạo so với Xuân Sai thì hung hãn hơn nhiều, mắt hung tợn trợn trừng lên, miệng ngoác ra, hét: "Viên than kia, tao xé xác mày!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất