Y Đạo Quan Đồ

Chương 968-2: Dừng tay cũng khó (2)

Tiết lão nói: "Không sao cả, đến tuổi của tôi rồi, sớm muộn gì cũng phải chết, chẳng gì ngoài vấn đề sớm một ngày muộn một ngày, lần này là đồn đại tôi bị bệnh, trước đây còn có người đồi tôi chết rồi cơ. Loại chuyện này là đã là giả thì ngàn vạn lần không cần phải nghiêm túc, nếu tôi nghiêm túc thì là tôi mắc bẫy rồi."

Trương đại quan nhân không bỏ lỡ thời cơ nịnh hót: "Ngài thật sự là trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền."

Tiết lão nói: "Trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền gì chứ? Ví dụ như cậu, làm quan càng lớn thì càng có thể bị khinh bỉ."

Trương Dương cười nói: "Tôi thật sự là không chịu nổi loại tức này, xem ra tôi không nên làm quan lớn."

Tiết lão nói: "Cậu đích xác không thích hợp với làm quan, nhưng chẳng ai quy định làm quan thì nhất định phải là người thế nào, trong quan trường có thêm mấy tiểu tử như cậu cũng hay, ít nhất thì quan trường sẽ biết tử khí trầm trầm."

Trương Dương đứng dậy cáo từ: "Tiết lão, tôi đi trước!"

Tiết lão gật đầu nói: "Qua một đoạn thời gian nữa tôi sẽ tới Tân Hải tìm cậu."

Trương Dương rời khỏi phòng Tiết lão, khi tới dưới lầu thì nhìn thấy Tiết Vĩ Đồng đang gọi điện thoại, cô ta lông mày dựng ngược đang gầm gừ gì đó vào ống nói, xem ra là đang truy cứu trách nhiệm của tên đồn nhảm.

Trương Dương vẫy vẫy tay với cô ta, chỉ ra ngoài cửa, Tiết Vĩ Đồng xua tay, ý bảo hắn chờ mình một lát. Cô ta lại nói điện thoại thêm chừng năm phút mới bỏ điện thoại xuống, hầm hừ: "Đúng là tức chết em mà, không ngờ có người dám nói ông nội em bị bệnh."

Trương Dương nói: "Lời đồn chỉ là giả, nếu như tưởng thật thì em bị lừa rồi."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tam ca, em rất ghét cái bộ dạng ra vẻ cao thâm này của anh, chuyện không xảy ra trên đầu hắn, nếu như là ai thì anh so với em còn tức giận hơn ý chứ."

Trương Dương bật cười, Tiết Vĩ Đồng nói không sai.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tối nay đừng an bài việc gì, em sẽ tổ chức để mấy bạn hữu kinh thành tiễn anh."

Trương Dương nói: "Miễn đi, đừng long trọng như vậy, mọi người bình thường đều bận, em đừng lằng nhằng vậy làm gì."

"Sao lại lằng nhằng, anh là tam ca kết bái của em, anh sắp đi thì em đương nhiên phải tiễn rồi."

Trương Dương nói: "Vừa rồi đã nói với ông nội em, tháng sau ông sẽ tới Bắc Cảng chơi, chỉ chớp mắt là chúng ta lại thấy mặt nhau, hơn nữa, anh cũng không phải đi ngay hôm nay, còn ở lại kinh thành tới cuối tuần, trước khi đi mấy người chúng ta tìm nơi nào đó ăn một bữa là được rồi."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Được rồi, nghe theo lời anh!"

Trương Dương là có việc thật, gần đây Hương Sơn biệt viện đang được La Tuệ Ninh sửa chữa, đã gần kết thúc rồi, Trương Dương bởi vì bận rộn nên chưa tới lần nào, hôm nay vừa hay giành thời gian tới xem.

Tới Hương Sơn biệt viện, nhìn thấy tường viện đã được đổi mới hoàn toàn, cửa lớn cũng được sơn lại, toàn bộ biệt viện rực rỡ hẳn lên, gạch bị phá hỏng trên mặt đất cũng được lát lại, công nhân đã hoàn thành xong công tác nên đi rồi, Trần Tuyết đội một cái mũ do khăn vàng gấp thành đang đi lại trong hành lang làm vệ sinh, ánh mặt trời chiếu lên người cô ta, khiến cho khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân trình hiện ra một loại màu sắc trong suốt, hai ráng hồng trên mặt sinh động dụ người, Trương Dương đứng ở xa nhìn mà cũng không khỏi ngây ngốc.

Trần Tuyết nhận thấy được động tĩnh bên cạnh, ngước mắt lên nhìn Trương Dương, nói khẽ: "Anh tới rồi à!"

Trương Dương gật đầu: "Tới rồi!"

Trần Tuyết chỉ chỉ vào hai vại nước trong sân: "Anh giúp tôi mang hai vại nước đó tới góc đông nam đi."

Trương đại quan nhân đi tới, dựa theo phân phó của cô ta đem vại nước đi, sau khi đặt đúng chỗ, đang chuẩn bị hỏi mẹ nuôi ở đâu thì di động của hắn đổ chuông, Trương Dương cầm điện thoại, sau khi bắt máy thì trong ống nghe truyền đến một giọng nữ xa lạ: "Trương tiên sinh à?"

Trương Dương nói: "Là tôi! Cô là ai vậy?"

Tiếng Trung của cô gái đó có chút ngọng ngịu: "Xin chào, tôi là bạn của Xuân Sai, anh còn nhớ hắn không? Chính là người tuần trước giao thủ với anh đấy."

Trương Dương Trương Dương: "Vẫn nhớ!" Hắn đương nhiên nhớ Xuân Sai, lần trước bởi vì Xuân Sai mà suýt nữa trúng bẫy của An Đạt Văn, có điều về sau hắn lại cứu sống Xuân Sai, còn nói với Xuân Sai trong vòng 3 ngày phải tới tìm mình chữa bệnh, nhưng từ sau lần đó Xuân Sai không có tin tức, không theo lần hắn tới tái khám.

Cô gái kia nức nở ở đầu kia điện thoại: "Trương tiên sinh, van cầu anh cứu hắn... Tình huống của hắn rất xấu, tôi không biết nên làm gì."

Trương Dương nói: "Cô đừng gấp, hai người đang ở đâu?"

Cô gái đó nói ra vị trí, Trương Dương nghe thấy là ở một khách sạn nào đó tại tây thành, hắn không lo Xuân Sai sẽ lại lập bẫy hại mình, lúc trước Xuân Sai dùng thuốc kích thích nên đã tạo thành hậu quả khá nghiêm trọng tới thân thể của hắn, hắn sở dĩ bảo Xuân Sai trong vòng 3 ngày tới tìm hắn, nguyên nhân là nếu không được trị liệu đúng lúc, Xuân Sai sẽ có di chứng nghiêm trọng.

Trương Dương sau khi một tiếng với Trần Tuyết thì lập tức lái xe tới nơi đó, tới khách sạn mà Xuân Sai ở, Trương Dương mới phát hiện hoàn cảnh nơi này vô cùng đơn sơ, phí phòng mỗi ngày không chỉ năm mươi đồng, Xuân Sai ở tại phòng 307, sau khi Trương Dương gõ cửa phòng thì một cô gái Thái Lan đi ra mở cửa, làn da ngăm đen, có điều dung mạo cũng được tính là xinh đẹp, sau khi xác định thân phận của Trương Dương, mắt của cô ta đỏ lên, dẫn Trương Dương vào trong phòng, nhìn thấy Xuân Sai nắm Xuân Sai, sắc mặt vàng như nến, cô gái đó run giọng nói: "Hai ngày trước vẫn ổn, nhưng sáng sớm hôm nay thì đột nhiên thành như vậy, tôi bảo anh ấy đi bệnh viện nhưng anh ấy không chịu, chỉ nói muốn tìm anh."

Trương Dương nhìn Xuân Sai rồi lắc đầu bất đắc dĩ, thằng ôn này nếu muốn tìm mình vì sao không tìm sớm một chút, giờ đã qua bốn ngày rồi hắn mới nhớ tới mình.

Ánh mắt Xuân Sai dài dại nhìn Trương Dương, khóe miệng lệch sang bên, hữu khí vô lực nói: "Tôi cho rằng mình không sao..."

Trương Dương nói: "Coi lời nói của tôi là gió bên tai có phải hay không? Nếu bốn ngày trước anh tìm tôi, anh khẳng định không có việc gì, hiện tại..." Hắn lắc đầu, đi tới bên giường, kéo cổ tay Xuân Sai, mới phát hiện trên Xuân Sai đã đầy vết thương, có chút kinh ngạc nói: "Anh bị thương à?"

Xuân Sai nói: "Bọn họ nợ tôi một trăm vạn, tôi đi tìm hắn đòi tiền, kết quả bị bốn gã thủ hạ của hắn vây đánh, chân phải của tôi cũng gãy rồi..."

Trương Dương giờ mới biết Xuân Sai vì sao không tới tìm mình đúng lúc được, hắn chép miệng nói: "Với thân thủ của anh, theo lý thì sẽ không bị thương thành như vậy."

Xuân Sai nói: "Bọn họ có súng, tôi chỉ có nước chịu đòn thôi."

Trương Dương kéo chăn ra, nhìn thấy trên đùi Xuân Sai quấn băng, cởi băng ra thì phát hiện đùi phải của Xuân Sai sưng đỏ, chỗ gãy xương đến bây giờ vẫn chưa được phục vị chính xác. Trương Dương nói: "Không tới bệnh viện à?"

Vẻ mặt Xuân Sai đầy quẫn bách nói: "Tiền và hộ chiếu của tôi đều bị người ta đánh cắp, chính là ứng với câu châm ngôn của người Trung Quốc các anh."

Trương Dương cười nói: "Nhà đã dột lại gặp mưa dầm phải không?"

Xuân Sai nói: "Tôi vốn cũng ngại tìm anh, nhưng hôm nay tôi cảm thấy ngực bắt đầu đau, cả người tê dại, tôi lo là di chứng sau khi uống cường nhược long, tôi không sợ chết, nhưng tôi chết rồi, Mai Nhi không có ai chiếu cố..." Mai nhi chính là vợ chưa cưới của hắn, là cô gái Thái Lan da ngăm đen đó.

Mai nhi đứng ở bên cạnh khóc không thành tiếng.

Trương Dương nói: "Anh còn cứu được, có điều di chứng do uống loại thuốc đó ít nhiều vẫn sẽ còn, theo tôi thấy, sau này hệ thần kinh của anh sẽ chịu một số ảnh hưởng." Hắn trước tiên phục vị đùi phải bị gãy xương của Xuân Sai, sau đó nói: "Nơi này cũng không thích hợp ở lâu, tôi sẽ an bài chỗ ở cho anh."

Trương Dương đưa Xuân Sai và Mai nhi tới ban trú kinh Bình Hải, bảo Hồng Vệ Đông an bài một phòng cho bọn họ, dù sao hộ chiếu của Xuân Sai và Mai nhi đều đã mất, trên người cũng không có tiền, ở nơi này vẫn có thể xem là lựa chọn tốt nhất, lại đưa cho Xuân Sai ít thuốc đông y, bảo Mai nhi cầm đi sắc rồi cho Xuân Sai uống, làm xong tất cả thì là buổi trưa. Lúc này mới nhớ tới cần gọi điện thoại cho La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh cũng đã về tới Hương Sơn biệt viện, nghe nói Trương Dương vừa tới đã đi thì cũng có chút kinh ngạc, Trương Dương ở trong điện thoại kể lại chuyện vừa rồi một lượt, La Tuệ Ninh đối với hành vi thích làm việc thiện của hắn thì lại càng tán thưởng hơn.

Sau khi thì xếp xong cho Xuân Sai, Trương Dương lại tới thăm hắn, đối với sự viện trợ nhiệt tâm của Trương Dương, Xuân Sai cảm động tới mắt đỏ lựng, cầm tay Trương Dương nói: "Trương tiên sinh, đại ân đại đức của ngài, Xuân Sai cả đời không quên, ngài sau ngài có chỗ nào cần dùng tôi, chỉ cần ngài nói một câu, Xuân Sai tôi muôn lần chết cũng không chối từ."

Trương Dương cười nói: "Tôi giúp anh cũng không phải là mong hồi báo, tôi cảm thấy anh là hán tử, cứ vậy bị phế thì đúng là đáng tiếc."

Xuân Sai mặt đầy xấu hổ nói: "Trương tiên sinh, lúc trước không phải tôi muốn đối nghịch với ngài, là An Đạt Văn cho tôi tiền bảo tôi làm như vậy."

Trương Dương cười nói: "Anh không nói thì tôi cũng biết, hắn và tôi trước đây có chút thù riêng, có điều hắn mượn tay người khác thì đúng là xấu xa."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất