Trương Dương lập tức minh bạch cô ta là muốn dùng áo khoác của mình để che vết máu, lập tức cởi áo khoác ra đưa cho cô ta.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh phải cẩn thận một chút, sao có nhiều kẻ thù thế!"
Trương Dương bật cười ha ha: "Yên tâm đi, không ai làm hại được anh đâu."
Trương đại quan nhân sở dĩ tự tin như vậy là vì trận đánh nhau vừa rồi đã khiến hắn thành công đột phá bình cảnh của đại thừa quyết, biểu hiện trực tiếp chính là hắn đã hết ho, có điều vẫn còn hắt xì, hắt xì là cảm mạo, không liên can tới đại thừa quyết.
Trương Dương rời khỏi hải dương hoa viên nhìn thấy nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát chờ ở trước cửa, Trình Diễm Đông sau khi sau người mang hai võ sĩ đi, lo hắn còn gặp nguy hiểm nên ở lại.
Trương Dương lên xe cảnh sát của Trình Diễm Đông, cười nói: "Sao? Chủ động làm lái xe cho tôi à?"
Trình Diễm Đông nói: "Hai võ sĩ đó bị anh đánh không nhẹ, tôi sai người dưa họ tới bệnh viện rồi, à, bọn họ chắc là người Nhật Bản."
Trương Dương nhíu mày: "Vừa rồi khi bọn họ công kích tôi tôi đã nhìn ra rồi, hai người đó dùng nhẫn thuật."
Trình Diễm Đông nói: "Nhẫn thuật Nhật Bản? Không phải chỉ có trong tiểu thuyết ư?"
Trương Dương nói: "Tồn tại thật đấy, tra thử tư liệu của bọn họ, tìm ra người sai khiến phía sau màn là ai!"
Khi Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Trương Dương vang lên, hắn bắt máy, đối phương truyền đến một giọng nữ khiến hắn cảm thấy quen thuộc nhưng lại xa lạ: "Trương tiên sinh, chào ngài, tôi là Nguyên Hòa Hạnh Tử."
Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Nguyên Hòa phu nhân, đã muộn thế này rồi còn tìm tôi có chuyện gì?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi tìm Trương tiên sinh là có chuyện muốn nhờ."
Trương Dương cười ha ha, nói: "Tôi không biết mình có thể giúp đỡ được cô việc gì."
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi ở quán trà Hòa Phong đối diện hải dương hoa viên, Trương tiên sinh có thể dời bước tới đó không?"
Trương Dương nhìn trà lâu Hòa Phong đối diện qua cửa kính xe, nói khẽ: "Xem ra phu nhân là có chuyện bị mà tới!" Hắn bước xuống bước xuống, khoát tay áo với Trình Diễm Đông, ý bảo hắn đi trước.
Nguyên Hòa Hạnh Tử ở trong Anh Hoa các, ánh đèn vẽ ra hình dáng xinh đẹp của cô ta, hai mắt của cô ta lộ ra vẻ biến ảo khó đoán dưới ánh đèn, hai hắc y nhân đang cúi đầu đứng phía sau cô ta, từ lúc Trương Dương tiến vào phòng, ánh mắt của Nguyên Hòa Hạnh Tử không rời khỏi mắt hắn, cô ta không hề đứng lên, vẻ mặt bình thản như nước, lúc này vẻ mặt cực kỳ giống Cố Giai Đồng, mỗi lần nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử, luôn sẽ gợi nên sự nhớ nhung của Trương đại quan nhân với Cố Giai Đồng, hắn đi tới ngồi xuống đối diện Nguyên Hòa Hạnh Tử, hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai mở miệng nói chuyện, cơ hồ đồng thời mỉm cười.
Trương Dương nhận ra một người đứng phía sau Nguyên Hòa Hạnh Tử là Phục Bộ Nhất Sinh, thằng cha này từng ở Đông Giang công kích mình.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn thoáng qua Phục Bộ Nhất Sinh, nói khẽ: "Quỳ xuống!"
Phục Bộ Nhất Sinh mặt mày ủ dột, hắn quỳ xuống trước mặt Trương Dương.
Trương Dương cười nói: "Phu nhân có ý gì vậy? Tôi hình như không chịu nổi đại lễ như vậy."
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tối nay hai võ sĩ tới tấn công anh là đồ đệ của hắn."
Trương đại quan nhân kỳ thật khi Phục Bộ Nhất Sinh quỳ xuống cũng đã đoán được điểm này, hắn mỉm cười nói: "Thì ra là thế, công phu ám sát của Ninja Nhật Bản tôi cũng không phải là lần đầu tiên lĩnh giáo."
Phục Bộ Nhất Sinh nói: "Bọn họ không phải là tới ám sát anh, nếu thật sự muốn ám sát, anh hiện tại đã không thể yên lành ngồi ở chỗ này rồi." Hắn còn chưa nói xong thì Nguyên Hòa Hạnh Tử đã lật tay tát cho hắn một cái, đây cũng là lần thứ hai Trương Dương chính mắt chứng kiến Nguyên Hòa Hạnh Tử tát hắn, trong lòng thầm cảm thán, da mặt của đám Nhật Bản này thật đúng là không đáng tiền, Nguyên Hòa Hạnh Tử nói đánh là đánh, đổi lại là bất kỳ ai khác thì chỉ có nước tìm cái lỗ mà chui vào.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Biến!" Phục Bộ Nhất Sinh đứng dậy cúi người với cô ta một cái, rời khỏi Anh Đào các, trước khi đi không quên lườm Trương Dương một cái, ánh mắt lạnh lùng tới thấu xương, rõ ràng là hận Trương Dương đến cực điểm, Trương đại quan nhân trong lòng có chút bất đắc dĩ, mình có tát hắn đâu, thằng cha này tám phần đã ghi món nợ này lên đầu mình, Trương đại quan nhân cũng không sợ hắn, tối nay hai đồ đệ của Phục Bộ Nhất Sinh không những không hại được hắn, ngược lại còn có ơn lớn với hắn, nếu không phải đối phương tập kích, hắn cũng không dễ dàng hoàn thành đột phá đại thừa quyết như vậy.
Nguyên Hòa Hạnh Tử xua tay, tên võ sĩ còn lại cũng rời khỏi phòng, bên trong chỉ còn lại Trương Dương và cô ta, Nguyên Hòa Hạnh Tử cầm ấm trà lên rót cho Trương Dương, cô ta nói khẽ: "Phục Bộ Nhất Sinh và anh có thù cũ, nhưng chuyện lần này không có bất kỳ liên quan gì tới hắn, hai võ sĩ đó là tự tiện hành động."
Trương Dương nói: "Tôi Phục Bộ Nhất Diệp mà tôi từng đánh gãy cánh tay phải cũng vô cùng cao ngạo, cự tuyệt tôi chữa thương cho hắn, cho nên mới tàn tật."
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Ân oán cá nhân của các anh tôi không muốn hỏi đến, tôi sẽ bắt hắn dẫn mấy tên đồ đệ đó ngày mai trở về Nhật Bản, về sau sẽ không chế tạo phiền toái cho anh nữa."
Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Người có phiền toái tuyệt đối không phải là tôi!" Thằng cha này lộ ra sự tự tin cường đại, là vì đại thừa quyết của hắn đã đạt được đột phá, với tu vi hiện tại của hắn, cho dù Phục Bộ Nhất Diệp tự thân xuất mã cũng không thể chế tạo bất kỳ phiền toái nào cho hắn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cầm chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó đặt xuống, từ hộp thuốc lá trên bàn rút ra một điếu thuốc lá rồi châm, Trương Dương nhìn chăm chú vào mỗi một động tác rất nhỏ của cô ta, phát hiện bộ dạng của Nguyên Hòa Hạnh Tử và Cố Giai Đồng chẳng những giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả động tác của cô ta cũng vậy, nhưng khi Trương Dương tiếp xúc với ánh mắt của Nguyên Hòa Hạnh Tử mới ý thức được Nguyên Hòa Hạnh Tử và Cố Giai Đồng hoàn toàn bất đồng, từ trong ánh mắt của Nguyên Hòa Hạnh Tử không tìm thấy bất kỳ thành phần nhu tình nào, tuy rằng trên mặt cô ta vẫn mỉm cười, nhưng loại cảm giác xa lạ này là tồn tại thực sự, so với Cố Giai Đồng, cô ta lý trí và bình tĩnh hơn hẳn.
Trương Dương ho khan một tiếng, Nguyên Hòa Hạnh Tử cười áy náy, dập điếu thuốc lá mới châm, Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Chuyện đêm nay tôi vô cùng xin lỗi, cũng may Trương tiên sinh không bị thương."
Trương Dương nói: "Tôi có một vị bằng hữu bị thương, Cố Dưỡng Dưỡng, em gái của Cố Giai Đồng."
Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu nói: "Tôi sẽ bồi thường cho Trương tiên sinh, tôi muốn nhờ ngài một chuyện."
Trương Dương nói: "Nói đi, nhưng tôi chưa chắc có thể làm được."
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Có thể thả hai tên võ sĩ đó không, bọn họ đã bị thương, tôi không muốn bọn họ phải chịu chế tài của pháp luật."
Trương Dương nghĩ nghĩ, cầm điện thoại lên gọi cho Trình Diễm Đông, hắn nói với Trình Diễm Đông rằng mình không chuẩn bị khởi tố hai võ sĩ Nhật Bản đó, bảo Trình Diễm Đông không cần tiếp tục truy cứu nữa.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cảm tạ: "Đa tạ sự khoan hồng độ lượng của Trương tiên sinh, tôi cam đoan với ngài, tôi ngày mai sẽ an bài cho bọn họ về nước."
Trương Dương nói: "Bên cạnh Phu nhân thật sự có thể nói là ngọa hổ tàng long."
Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: "Tôi nhớ rõ khi Đông Giang đã nói với anh rằng Phục Bộ Thương Sơn là nghĩa phụ của tôi, từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn rất thương yêu và chiếu cố tôi."
Trương Dương nói: "Xem ra có người tạo thành uy hiếp đối với sự an toàn của cô, cho nên hắn mới phái nhiều bảo tiêu như vậy cho cô."
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Quý quốc có câu châm ngôn, thất phu vô tội hoài bích có tội, tài phú thường thường sẽ mang đến phiền toái vô cùng vô tận."
Trương Dương nói: "Biết rõ tài phú là một phiền toái, nhưng người trên đời vẫn thi nhau lao vào."
Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu nói: "Không sai, đây là ma lực của tiền tài."
Trương Dương mỉm cười nói: "Phu nhân đến Tân Hải chỉ sợ sợ không phải vì du lãm phong cảnh thôi phải không?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi lần này tới đây là để trao đổi công việc đầu tư với quý phương, lần trước khi chúng ta ở Đông Giang cũng đã đề cập qua, tôi có ý đầu tư một tòa trung tâm hậu cần ở Tân Hải."
Trương Dương nói: "Đây cũng là một trong những nội dung quy hoạch của chúng tôi."
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Những ngày này tôi đã đặc biệt tìm hiểu quy hoạch tương lai của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải các anh, tôi cảm thấy hứng thú với khu vườn hậu cần của các anh."
Trương Dương nói: "Hoan nghênh phu nhân đến Tân Hải đầu tư, chi tiết hợp tác cụ thể thì tạm thời để Thường Hải Thiên phụ trách, tôi sẽ dẫn kiến với cô, nếu phu nhân cuối cùng quyết định lựa chọn Tân Hải thì tôi sẽ cung cấp điều kiện ưu đãi và đãi ngộ lớn nhất cho cô."
Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: "Tôi tin thành ý của Trương tiên sinh."
Sáng sớm Ngày hôm sau, Cố Doãn Tri theo thói quen dậy sớm luyện quyền trong sân, Cố Dưỡng Dưỡng ở ban công tầng hai nhảy thể dục, vết thương trên cánh tay của cô ta đã đóng vảy, thuốc kim sang của Trương Dương rất linh nghiệm, tốc độ khép lại của vết thương rất nhanh, Cố Dưỡng Dưỡng nhìn thấy một chiếc xe Mercedes màu đen đỗ ở trước cửa nhà họ, từ trên xe một nữ nhân mặc trang phục gucci màu đen thời thượng bước xuống, khi Cố Dưỡng Dưỡng thấy rõ nữ nhân bên ngoài, cô ta kinh ngạc há to miệng, bởi vì bộ dạng của người này giống hệt chị cô ta, chính là Nguyên Hòa Hạnh Tử.
Cố Doãn Tri qua cửa sắt cũng nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử sau đó sau đó y nghe thấy chuông cửa vang lên.