Y Đạo Quan Đồ

Chương 1080-1: Có việc nhờ (1)

Trương Dương lên xe của hắn, gật đầu với Từ Kiến Cơ: "Anh biết rất rõ tình hình của Dưỡng Dưỡng nhỉ?"

Nhạc nói: "Lão Tam, cậu cũng nhìn ra rồi đó, kỳ thực là mọi người bẫy cậu, Vĩ Đồng hỏi ông nội muốn ăn gì, lão gia tử liền nói ra là rất muốn ăn Phật Nhảy Tường do Tào Tam Pháo làm, nhưng người ta mất mấy năm rồi, chúng tôi đi đâu mà tìm Phật Nhảy Tường chính tông đây, Vĩ Đồng hiếu thuận, nằng nặc muốn hoàn thành tâm nguyện của lão gia tử, sau khi hỏi thăm mới biết được thì ra Dưỡng Dưỡng biết làm, cô ta cảm thấy không thành vấn đề, nhưng đến chỗ Dưỡng Dưỡng thì Dưỡng Dưỡng chỉ nói trù nghệ của mình không ra gì, không muốn giúp, cho nên mọi người đã nghĩ tới cậu, cô ta không phải luôn gọi cậu là anh rể ư?"

Trương đại quan nhân nói: "Chẳng trách ai cũng nói thương nhân giả dối, đám người các anh còn phải vòng vo với tôi làm gì, cứ nói thẳng ra cho xong."

Từ Kiến Cơ nói: "Mọi người đều biết cậu rất yêu thương cô em vợ này, nếu muốn nhờ cô ta tới làm bếp thì không có cậu là không được."

Trương Dương nói: "Không có hậu đạo a, lão Nhị, anh càng lúc càng không có hậu đao. Đúng rồi, gần đây sao không gặp Hồng Nguyệt?"

Từ Kiến Cơ lộ ra vẻ mất tự nhiên: "Gần đây mọi người đều bận, mấy hôm rồi không gặp."

Trương Dương nói: "Tôi nghe nói anh gần đây cũng không nhàn rỗi."

Từ Kiến Cơ cười nói: "Nhất định là thằng tiểu tử Kiến Quốc đó nói bậy với cậu rồi, tôi thực sự không có gì, trước đó cãi nhau một trận với Hồng Nguyệt. Tôi cũng rất thích cô ta, nhưng cô ta lại cãi tôi, không thể chiều đàn bà được, anh nhờn với cô ta là cô ta nhẩy lên đầu anh ngay."

Trương đại quan nhân cười nói: "Cái đó cũng chưa chắc, khi nên chiều thì vẫn phải chiều, hiện tại không phải là thời cổ, không còn thịnh thành chủ nghĩa đại nam tử nữa."

Từ Kiến Cơ nói: "Thôi cậu đừng nói tôi, ai theo chủ nghĩa đại nam tử hơn ai, đúng rồi, tôi nghe Kiến Quốc nói cậu và Tra Vi cũng không trong sáng gì."

" Thằng ôn này nói gì vậy? nếu không phải nó là em ruột anh thì tôi tẩn cho nó một trận rồi." Trương đại quan nhân căm giận phẫn nhiên.

Từ Kiến Cơ cười nói: "Con người cậu thế nào tôi hiểu, nhưng có một số chuyện, người làm anh phải nhắc nhở cậu."

Trương Dương Trương Dương: "Anh nói đi, đúng thì tôi tiếp thu, sau thì tôi coi như là gió thoảng bên tai."

Từ Kiến Cơ nói: "Cậu đúng là không biết phục ai, thằng nhóc cậu đặc biệt đào hoa, trước đây tôi luôn coi bản thân là tình thánh, nhưng gặp cậu rồi, tôi coi như đã gặp được gặp sư phụ."

Trương Dương cười nói: "Đừng chơi trò viên đạn bọc đường với tôi."

Từ Kiến Cơ nói: "Huynh đệ à, gặp dịp thì chơi thì không sao, phong lưu thành tính cũng không sợ, nhưng cũng phải phân rõ đối tượng là ai, con gái đàng hoàng chúng ta không sợ, chỉ sợ người ta là danh môn khuê tú, khuê nữ nhà giàu đừng tùy tiện dính vào, trừ phi là cậu quyết tâm muốn cưới người ta làm vợ, nếu có lòng bất lương thì là chơi với lửa, có ngày bị lửa thiêu đó."

Trương đại quan nhân bật cười ha ha.

Từ Kiến Cơ nói: "cậu đừng cười, thật đấy, tôi phát hiện cậu đặc biệt thích dính vào khuê nữ nhà giàu, bạn hữu, cậu phải cẩn thận, vạn nhất thực sự gặp phải chuyện thì tôi không bảo vệ nổi cậu đâu."

Trương Dương nói: "Lão Nhị, lời này của anh tôi nhớ kỹ, về sau tôi sẽ tu tâm dưỡng tính, hai tai không nghe chuyện tình cảm."

"Cậu nếu thực sự có thể làm được thì mặt trời mọc từ hướng tây."

Trương Dương nói: "Nhị ca, sinh nhật Tiết lão có phải có rất nhiều nhân vật trọng yếu tới không?"

Từ Kiến Cơ nói: "Thật ra Tiết lão không muốn làm thọ yến gì cả, là chú Tiết nhất định muốn tổ chức, có điều lần này cũng không làm bao nhiêu bàn, lúc ban đầu là 30 bàn, Tiết lão làm chủ giảm đi một nửa."

Trương Dương cười nói: "Tiết lão không thích quá long trọng."

Từ Kiến Cơ nói: "Đến Tử Kim các đều là khách quý được mời, về phần những tân khách khác thì an bài ở địa phương khác, tới mừng thọ, chỉ sợ ngay cả mặt thọ tinh cũng không thấy."

Trương Dương bật cười ha ha, nguyên nhân hắn bật cười là nghĩ đến Cung Hoàn Sơn, Cung Hoàn Sơn hao tổn tâm cơ chạy đến kinh thành để nịnh bợ Tiết lão, chỉ sợ lần này ngay cả mặt cũng không thấy.

Từ Kiến Cơ đưa Trương Dương đến cửa thôn hoạ sĩ, nói với Trương Dương: "cậu đi tìm Dưỡng Dưỡng đi, tôi nửa giờ sau lại tới đón hai người."

Trương Dương nói: "Việc gì mà phải mất tới nửa tiếng."

Từ Kiến Cơ nói: "Tôi tới tìm Hồng Nguyệt."

Trương đại quan nhân cười nói: "Vốn cho rằng anh đặc biệt đưa tôi, thì ra là lấy việc công làm việc tư."

Sau khi Từ Kiến Cơ rời đi, Trương Dương mới đi vào thôn hoạ sĩ, bên này chính là một con đường cổ, phòng cũ rất nhiều, theo năm tháng trôi qua, những kiến trúc cũ kỹ này đã được tăng thêm không ít bầu không khí văn hóa.

Trương Dương lấy điện thoại cầm tay ra vốn định gọi điện thoại, nhưng trên đường thấy rất nhiều người đang hết sức chuyên chú vẽ, khiến cho Trương đại quan nhân có chút không đành lòng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh nơi đây.

Thôn Hoạ sĩ cũng không lớn, đi hơn ba trăm mét thì nhìn thấy một chiếc cầu đá cũ nát, trước cầu đá có mấy người trẻ tuổi đang vẽ. Trương Dương từ trong đó tìm được Cố Dưỡng Dưỡng, cô ta đứng ở góc độ phản quang, mặc quần áo coogn tác, tóc thắt đuôi ngựa, hai hàng lông mày nhíu lai, vừa nhìn cầu đá phía trước vừa vẽ loạn gì đó trên giấy.

Trương đại quan nhân rón ra rón rén đi tới, giống như sợ giẫm chết con kiến dưới chân, tới phía sau Cố Dưỡng Dưỡng, nhìn thấy tranh của cô ta đã hoàn thành hơn phân nửa, từ sắc thái hình ảnh và bút pháp cho thấy, công phu hội họa của cô gái nhỏ này lại có tinh tiến.

Bút vẽ của Cố Dưỡng Dưỡng dừng lại, không thèm quay đầu, nói khẽ: "Trương Dương?"

Lần này đến phiên Trương đại quan nhân giật mình, với bản sự của mình, Cố Dưỡng Dưỡng nên không cảm nhận được mình đến mới đúng. Nhưng lập tức lại nghe thấy Cố Dưỡng Dưỡng thở dài nói: "Anh có gì hay mà kiêu ngạo? Tôi đối với anh tốt như vậy, chẳng lẽ anh trước giờ không cảm thấy chút nào ư?"

Trương đại quan nhân nghe thấy những lời này của Cố Dưỡng Dưỡng thì mới biết được cô ta căn bản không nhận ra mình đến, có điều mình trong lúc vô ý nghe thấy những lời này của cô ta, nếu để cô ta phát hiện thì sẽ rất xấu hổ.

Trương Dương đang muốn lặng lẽ tránh đi, định vòng lại đầu kia rồi đi tới, lúc này từ xa một người đi tới, hô: "Anh Trương, đến đây lúc nào vậy?" Thì ra là Giang Quang Á đi tới.

Trương đại quan nhân trong lòng thầm kêu hỏng rồi, thằng cha này sớm không đến, muộn không đến mà lại đến đúng lúc này.

Cố Dưỡng Dưỡng nghe tiếng chào hỏi của Giang Quang Á thì mới ý thức được Trương Dương đã tới phía sau cô ta, mặt đỏ tới tận cổ, cắn cắn môi quay đầu lại, nhìn Trương Dương, nói: "Anh đến rồi sao không lên tiếng."

Trương Dương nói: "Tôi cũng vừa mới tới mà!"

Giang Quang Á lúc này đã tới bên cạnh bọn họ, cười nói: "Anh Trương đến từ lâu rồi à?"

Trương Dương nói: "Không, vừa tới!"

Cố Dưỡng Dưỡng trong lòng minh bạch, những lời vừa rồi của mình nhất định đã bị Trương Dương nghe thấy tất cả. Mặt càng đỏ hơn, người ta khi tâm thần không yên rất dễ phạm sai lầm, bút vẽ trong tay thế nào lại vạch đúng lên bức tranh sắp hoàn thành.

Giang Quang Á khinh hô một tiếng, khi Cố Dưỡng Dưỡng ý thức được thì trên tranh đã có một vệt màu đỏ. Cô ta ném bút đi: "Không vẽ nữa."

Trương Dương cười nói: "Hội họa phải chú ý lòng yên tĩnh, chúng tôi thay nhau đến quấy rầy cô, không vẽ nữa cũng nên."

Giang Quang Á nói: "Tôi chỉ là tới đây chào hỏi thôi, hai người nói chuyện đi, tôi phải đi vẽ vật thực, đã đáp ứng Hứa Di tặng cô ta một bức tranh phong cảnh, hai người nói chuyện đi nhé!" Hắn vẫy vẫy tay rồi bỏ đi.

Cố Dưỡng Dưỡng cất dụng cụ vẽ tranh đi, nói với Trương Dương: "Anh tìm em có chuyện gì?"

Trương Dương giúp cô ta cầm dụng cụ vẽ tranh: "Chuyện này, nói ra thì dài lắm."

Cố Dưỡng Dưỡng không nhịn được cười nói: "Đừng thừa nước đục thả câu, anh nếu thừa nước đục thả câu thì chuyện gì em cũng sẽ không đáp ứng anh." Nói xong mặt cô ta lại đỏ, lời nói của mình đầy sơ xuất.

Trương Dương nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Cố Dưỡng Dưỡng, trong lòng không khỏi rung động, lời này của cô em vợ có ý gì? Chẳng lẽ nói anh không thừa nước đục thả câu, cứ nói thẳng ra thì em chuyện gì cũng sẽ đáp ứng anh, trương đại quan nhân lập tức bởi vì sự tà ác của mình mà tự khinh bỉ mình, đương nhiên khinh bỉ mình thì phải để sâu trong lòng.

So sánh với tên tên giảo hoạt đã lăn lộn mấy năm trong quan trường như Trương Dương, Cố Dưỡng Dưỡng không nghi ngờ gì nữa là quá non nớt ngây ngô, tuy rằng cô ta ở trước mặt Trương Dương cố ý biểu hiện ra sự thành thục và hàm súc của mình, nhưng Trương đại quan nhân vẫn rất dễ dàng nhìn thấu nội tâm của cô ta, Trương Dương cười nói: "Xem ra em đã đoán được ý đồ đến của anh rồi."

Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu: "Chị Tiết có tìm em."

Trương Dương nói: "Vì sao không đáp ứng, quan hệ của hai nhà không tồi mà."

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Trên đời này rất nhiều chuyện đều không cần lý do gì. Anh tới kinh thành nhiều ngày như vậy rồi Vì sao không liên hệ với em?"

"Ặc..."

" Nhưng hôm nay vì sao lại tới?"

Trương đại quan nhân không còn gì để đáp lại, Dưỡng Dưỡng đã không phải là tiểu cô nương ngày xưa, cô ta cũng đã biết chi đạo phản kích.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Em biết anh tới là muốn mời em đi giúp làm Phật Nhảy Tường."

Trương đại quan nhân không hề phủ nhận. Hắn gật đầu nói: "Hai ngày nay anh thật sự bận quá, chuyện công vừa mới xong xuôi."

"Làm việc mà còn có thể cùng đi chơi với Giang Quang Á à!"

Trương Dương bị Cố Dưỡng Dưỡng chất vấn cho có chút đổ mồ hôi.

Cố Dưỡng Dưỡng nhẹ giọng thở dài: "Em biết anh nghĩ gì. Anh đừng sợ, em sẽ không mang đến phiền toái cho anh đâu." Cô ta dừng lại trước một tòa tiểu viện, bảo Trương Dương mang dụng cụ vẽ tranh về phòng mà cô ta thuê.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất