Y Đạo Quan Đồ

Chương 1167-3: Vết thương trước mắt (3)

Văn Quốc Quyền nói: "Không cần phải khách khí như vậy!" Ngữ khí của y đã có chút không vui, quay mặt đi, nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ xe, nội tâm của Văn Quốc Quyền cũng trở nên tăm tối như sắc trời của Bắc Cảng, qua một hồi lâu mới hỏi: "Tính đến trước mắt thì con số tử vong là bao nhiêu?"

" Ba trăm chín mươi tám người, mất tích một trăm bảy mươi ba người." Trương Dương thấp giọng trả lời.

Văn Quốc Quyền lặng lẽ gật đầu: "Tôi nghe nói đồng chí phó bí thư thị ủy Bắc Cảng Cung Kì Vĩ đã hi sinh vì nhiệm vụ?"

Trương Dương trong lòng đau xót, hắn cúi đầu: "Nguyên nhân cái chết của đồng chí Cung Kì Vĩ vẫn đang được điều tra."

Văn Quốc Quyền nghe ra ẩn ý trong lời nói của Trương Dương, chăm chú nhìn vào hai mắt hắn rồi nói: "Có vấn đề gì ư?"

Trương Dương nói: "Bí thư thị ủy Hạng Thành sáng sớm đã rời khỏi văn phòng rồi mất tích, đến bây giờ vẫn chưa tìm được nơi hạ lạc của y, tối hôm qua y hạ lệnh cho đồng chí Cung Kì Vĩ tới câu lạc bộ thuỷ thủ chỉ huy di dời nhân viên, căn cứ vào kết quả điều tra bước đầu của cảnh sát thì cái chết của đồng chí Cung Kì Vĩ không phải là tai nạn, rất có thể là một hồi mưu sát có tính toán."

hai hàng lông mày rậm của Văn Quốc Quyền nhíu chặt lại: "Anh ở trong thể chế đã bao nhiêu năm rồi?"

Trương Dương nói: "Cũng sắp sáu năm rồi."

Văn Quốc Quyền nói: "Thời gian sáu năm vẫn chưa học được cách phân rõ nặng nhẹ ư? Việc cấp bách hiện giờ là gì? Vấn đề hàng đầu Chúng ta đang gặp phải là gì?"

Trương Dương nói: "Tôi sẽ không để bí thư Cung phải chết một cách không minh bạch!"

Văn Quốc Quyền nói: "Tôi thủy chung tin rằng trên thế giới này có hai chữ công đạo, những người như chúng ta tồn tại là để duy hộ tôn nghiêm của chính nghĩa, nhưng mà, trách nhiệm trên vai chúng ta còn có rất nhiều, đồng chí Cung Kì Vĩ là cán bộ quốc gia, cũng chính là vì mưu cầu phúc lợi cho người dân mới không tiếc bỏ qua hạnh phúc cá nhân, thậm chí bỏ qua cả sinh mệnh cá nhân, điều chúng ta phải làm đầu tiên là phải hoàn thành chí nguyện mà anh ta chưa hoàn thành, mang tới bình an cho dân chúng, chỉ có như vậy sự hy sinh của anh ta mới có giá trị." Y nhìn Trương Dương, thấm thía nói: "Trương Dương, cái chết của đồng chí Kì Vĩ tôi cũng đau lòng như anh thôi, tôi cũng sẽ không để mỗi một cán bộ tốt trong chúng ta phải hy sinh vô ích, nhưng chúng ta cần phải đặt chuyện của mình ra phía sau, điều đầu tiên chúng ta phải làm là làm thế nào để mau chóng an trí cho dân chúng, làm thế nào để mau chóng khôi phục công tác và sản xuất, làm như thế nào để khiến cuộc sống của người dân thành phố Bắc Cảng trở về bình thường."

Trương Dương lắc đầu: "Tôi không làm được, có lẽ lòng dạ của tôi vĩnh viễn không được rộng lớn như vậy."

Văn Quốc Quyền nói: "Tôi cũng có rất nhiều chuyện không làm được, nhưng anh đang ở vị trí này, nhất định phải làm cho bằng được, người cần anh thương không chỉ có một mình Cung Kì Vĩ, nhiều thị dân Tân Hải đang chờ anh, anh cứ khốn nhiễu trong việc của đồng chí Kì Vĩ, có nghĩ tới người thị dân Tân Hải đang chờ đợi anh dẫn bọn họ thoát khỏi khốn cảnh, anh nên dẫn bọn họ ra khỏi khốn cảnh, anh nên mang tới hy vọng cho bọn họ!"

Mắt Trương Dương đã ươn ướt, những lời này của Văn Quốc Quyền giống như thể hồ quán đính, triệt để khiến hắn tỉnh táo lại từ trong đau xót, không sai, bây giờ không phải là lúc thương tâm.

Văn Quốc Quyền đầu tiên đi thị sát Tân Hải có tình hình thiên tai nặng nhất, y sở dĩ không bảo quan viên Bắc Cảng đi cùng căn bản nhất là không muốn quấy nhiễu công tác chỉ huy cứu tế bình thường của bọn họ.

Phải nói rằng lãnh đạo các cấp của Tân Hải trong đợt sóng thần lần này vẫn biểu hiện ra tố chất cán bộ cứng rắn, trên dưới một lòng cùng nhau chống lại tai hoạ, không ai biểu hiện ra vẻ sợ hãi và lùi bước. Rất nhiều người đã cả một ngày một đêm không chợp mắt, vẫn kiên trì ở tuyến đầu chống chọi với thiên tai.

Văn Quốc Quyền dưới sự đi cùng của Trương Dương tới điểm an trí lâm thời cho nạn dân của Tân Hải, sự có mặt của y đã dẫn tới hiện trường oanh động, Trương Dương trước đó đã an bài Trình Diễm Đông suất lĩnh cảnh sát duy trì trật tự ở hiện trường, trong hoàn cảnh trước mặt, nhân tố không thể biết trước thật sự quá nhiều, Trương Dương cũng không muốn trong lúc Văn Quốc Quyền thị sát xảy ra bất trắc gì.

Văn Quốc Quyền nhìn thấy cảnh sát duy trì trật tự ở hiện trường thì ném ánh mắt bất mãn về phía Trương Dương, y nói khẽ: "Những cán bộ quốc gia Chúng ta từ lúc nào bắt đầu sợ người dân như vậy?"

Trương Dương nói: "Tình huống mấy ngày nay rất phức tạp, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."

Văn Quốc Quyền không tiếp tục trách cứ hắn, đi tới bắt tay với từng người dân.

Rất nhiều người dân nhìn thấy phó thủ tướng tự mình đến thì kích động tới rơi lệ, người khóc nức nở nói: "Thủ tướng Văn, nhà của chúng tôi không còn rồi, không còn gì cả."

Văn Quốc Quyền nói: "Đừng sợ, nước còn thì nhà còn, gia viên bị phá hủy thì chúng ta có thể trùng kiến lại, xin hãy tin vào Trung Ương đảng, tin vào chính phủ, chúng tôi sẽ tận hết sức giúp mọi người trùng kiến gia viên."

Văn Quốc Quyền vừa an ủi vừa đi vào trong đám người, những những khuôn mặt tràn ngập chờ mong, tâm tình của Văn Quốc Quyền lúc này rất ngưng trọng, y ở lại điểm an trí một giờ dồng hồ.

Khi sắp kết thúc, Văn Quốc Quyền đi lên đồi cao, lớn tiếng nói: "Chào mọi người, tôi là Văn Quốc Quyền hôm nay đại biểu Trung ương đảng, quốc vụ viện tới thị sát tình hình thiên tai, cũng thăm hỏi những quần chúng đã gặp tai hoạ, các anh chịu khổ chịu khổ rồi!" Giọng nói của Văn Quốc Quyền trầm thấp nhưng rất to, đi sâu vào lòng người.

Y nói: "Trời mưa gió bất trắc, tuy rằng chúng ta đã rất cố gắng, áp dụng một loạt biện pháp dự phòng, nhưng sóng thần lần này vẫn vượt quá sự tưởng tượng chúng ta, tạo thành tổn thất cực kỳ nghiêm trọng cho Tân Hải và Bắc Cảng, trong trận thiên tai này, trong mọi người cũng có không ít người mất thân nhân, mất gia viên, tôi có thể cảm nhận được sự bi thương của mọi người, nhưng xin hãy tin rằng, tâm tình của tôi lúc này cũng đau khổ như mọi người, mất gia viên thì chúng ta có thể trùng kiến, nhưng mất thân nhân thì vĩnh viễn không thể tìm lại, nếu công tác của chúng tôi có thể làm tốt hơn một chút, nếu phản ứng của chúng tôi có thể kịp thời hơn một chút, thì có lẽ có thể tránh khỏi rất nhiều thương vong, lúc này tôi xin đại biểu cho toàn thể nhân viên công vụ xin lỗi nhân dân vì những sơ sẩy tồn tại trong công tác của chúng tôi!" Văn Quốc Quyền cúi người thật sâu với mọi người.

Hiện trường không ít người bật khóc, thật ra không ai quy tội sự kiện lần này cho chính phủ, trên thực tế thì trước khi sóng thần đến các bộ môn của chính phủ cũng đã nhiều lần đưa ra cảnh cáo, cũng xuất động nhân viên công tác tiến hành khuyên bảo người dân của vùng duyên hải, nhưng rất nhiều cư dân cho rằng Bắc Cảng chưa bao giờ có bão lớn, cũng lấy lý do này để cự tuyệt rời khỏi gia viên. Cho nên mới tạo thành di tản chậm trễ, khiến cho nhiều người tử vong.

Đoàn người của tỉnh trưởng Chu Hưng Dân cũng có mặt tại hiện trường, khi bọn họ đến thì vừa hay nhìn thấy Văn Quốc Quyền đang phát biểu Chu Hưng Dân từ xa dừng chân, cùng nhân viên lẳng lặng lắng nghe bài phát biểu của Văn Quốc Quyền.

Thị trưởng Bắc Cảng Cung Hoàn Sơn ở bên cạnh lặng lẽ quan sát sắc mặt của Chu Hưng Dân, cho tới lúc này vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì của Hạng Thành, phó bí thư thị ủy Cung Kì Vĩ lại đã bỏ mình, hiện tại hắn đã lâm thời trở thành người đứng đầu của Bắc Cảng, Cung Hoàn Sơn trước đây vẫn chờ đợi một ngày mình có thể bước lên vị trí này, nhưng lúc này hắn lại cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than, vị trí của người đứng đầu giống như củ khoai lang phỏng tay, hắn hận không thể vội vàng đẩy đi, vào những lúc như thế này, tuyệt không thích hợp để hưởng thụ quyền lực, là người đứng mũi chịu sào hắn sẽ liên tiếp bị hỏi trách. Vừa rồi tỉnh trưởng Chu Hưng Dân trong lúc thị sát căn bản không hòa nhã gì với hắn, Cung Hoàn Sơn bởi vậy mà suy ra rằng, trận thiên tai lần này tất nhiên phải có người đứng ra gánh vác trách nhiệm, nội tâm của hắn tràn ngập tình tự bi quan.

Văn Quốc Quyền nói xong thì phất tay cáo biệt nạn dân ở hiện trường, Trương Dương ra hiệu cho cảnh sát mở đường, nhưng vẫn không thiếu quần chúng nhao lên muốn nói chuyện với Văn Quốc Quyền, thái độ của Văn Quốc Quyền rất hòa ái, thân thiết bắt tay với mỗi người, cũng lắng nghe và giải đáp câu hỏi của mỗi người, một đoạt đường ngắn cũn mà đi mất gần hai mươi phút.

Chu Hưng Dân không đi tới, một mực đứng chờ tại chỗ, cho tới lúc Văn Quốc Quyền dưới sự hộ vệ của mọi người đi twosi gần thì hắn mới nghênh đón: "Phó thủ tướng Văn!"

Văn Quốc Quyền nhìn nhìn Chu Hưng Dân rồi gật đầu, vẻ mặt bất cẩu ngôn tiếu nói khẽ: "Đi tới phía trước nói chuyện."

Hai người cùng nhau đi về phía đài cao ở phía trước, nhân viên đi theo tất cả đứng ở bên dưới, ai cũng nhìn ra hai vị đại nhân có chuyện muốn nói riêng, không có ai chủ động đi theo, Trương Dương và Cung Hoàn Sơn liếc mắt nhìn nhau, Cung Hoàn Sơn cũng nhìn ra vẻ bi thương và chán chường của Trương Dương, hắn đột nhiên cũng sinh ra một loại cảm giác đồng bệnh tương liên, lần này hai người bọn họ có thể sẽ gặp phải phiền toái. Cung Hoàn Sơn nói: "Công tác thống kê con số thương vong mới nhất đã có chưa?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất