Trương đại quan nhân cũng không nóng lòng bình phẩm về bức tranh chữ này, bởi vì hắn biết Văn Quốc Quyền đặc biệt gọi mình vào tuyệt đối không phải là để xem bức tranh chữ này cho y, Trương Dương cũng có nghe nói về quan hệ của Văn Quốc Quyền với Kiều gia, biết Kiều lão không thích Văn Quốc Quyền, không phải xuất phát từ ân oán cá nhân, mà là lý niệm chính trị của bọn họ tồn tại khoảng cách không nhỏ. Nhưng Văn Quốc Quyền vào lúc này đem bức tranh chữ này đưa cho mình xem, chắc là có dụng ý của y.
Văn Quốc Quyền hiểu rõ tiêu chuẩn thư pháp của Trương Dương, đối với quan hệ giữa hắn và Kiều Chấn Lương cũng hiểu rõ vô cùng, y biết chỉ cần lấy ra bức tranh chữ này là Trương Dương có thể nhận ra là ai viết. Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Cậu có thể nhìn ra bức tranh chữ này là ai viết không?"
Trương Dương gật đầu nói: "Rất quen."
Văn Quốc Quyền nói: "Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu, người viết là một loại cảnh giới."
Trương Dương mỉm cười nói: "Thành công trèo lên đỉnh núi chỉ có rất ít người."
Văn Quốc Quyền nói: "Trước khi lên được đỉnh núi thì đã vội vàng muốn đẩy người khác xuống, thậm chí chỉ mong người khác ngã tan xương nát thịt,nhưng khi hắn thực sự trèo lên được đỉnh núi rồi thì phát hiện đỉnh núi thì ra có thể để cho rất nhiều người đứng cùng, cậu đoán xem họ sẽ có cảm giác như thế nào?"
Trương Dương nói: "Cô độc!"
Văn Quốc Quyền nhìn Trương Dương, có chút thưởng thức gật đầu: "Cho nên khi người khác tranh đi cướp lại, chúng ta cứ tận lực đừng lựa chọn gia nhập chiến đoàn, có thể lựa chọn chờ đợi, có thể lựa chọn lối đi khác, nói tóm lại chính là đừng muốn gia nhập trận hỗn chiến này, nếu không, cảnh giới của chúng ta có khác gì họ đâu!"
Trương Dương nói: "Rất nhiều lúc chờ đợi thì có nghĩa là từ bỏ."
Văn Quốc Quyền lắc đầu: "Tranh đấu tất nhiên sẽ làm hao đi lực lượng bản thân, cho dù cậu đánh bại một đối thủ, lập tức sẽ gặp đối thủ khác, cho nên người có lý trí sẽ không tùy tiện ra tay, chờ đợi cũng không phải là chờ đợi đơn thuần, sẽ trong chờ đợi tìm kiếm cơ hội, trong lúc chờ sẽ tích tụ lực lượng, không động thì thôi, đã động là phải kinh thiên."
Ánh mắt của Trương đại quan nhân sáng ngời, hắn cuối cùng cũng minh bạch nguyên nhân chân chính mà Văn Quốc Quyền cho mình xem bức tranh chữ này, xem ra trong khoảng thời gian này phiền toái của Văn gia nối gót nhau tới, Văn Quốc Quyền đang lặng lẽ phát triển các mặt quan hệ, giữa y và Kiều Chấn Lương chắc là đã đạt thành sự ăn ý nào đó, nếu không Kiều Chấn Lương cũng sẽ không chủ động ra mặt, kháng nghị di dời Hương Sơn biệt viện. Nói như thế, mình tới tìm Kiều lão giúp vẫn sẽ mang tới tác dụng nhất định.
Văn Quốc Quyền nói: "Nhìn người nhìn vật đều phải nhìn thật toàn diện, không thể bởi vì một chuyện mà phủ định toàn bộ của hắn, cũng không thể bởi vì chuyện hắn đã làm trước đây mà một mặt khẳng định hắn, co người thật ra là động vật phức tạp nhất trên thế giới này."
Trương Dương nói: "Cha nuôi, có câu nói thế này, trong mắt mỗi người thế giới đều không giống nhau, nếu một người dùng ánh mắt phức tạp để nhìn thế giới thì thế giới này sẽ trở nên phức tạp hơn, nếu một người dùng ánh mắt đơn giản để nhìn thế giới, như vậy thế giới trong mắt anh sẽ trở nên đơn giản."
Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "cậu thích thế giới đơn giản hay là thế giới phức tạp?"
Trương Dương nói: "Trước đây con từng thích thế giới một chút một chút!" Nhưng hiện tại càng lúc càng thích thế giới đơn giản hơn, có thể là đầu óc con vốn là vô cùng đơn giản.
Văn Quốc Quyền nói: "cậu không đơn giản, đại đạo chí giản, đại xảo nhược chuyết. Khoảng cách giữa Hai điểm này rất gần, bất kể cậu vẽ ra đường cong phức tạp cỡ nào thì đến cuối cùng vẫn sẽ đi về cùng một điểm cuối, đơn giản chút cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt." Y vỗ vỗ vai Trương Dương: "cậu ở kinh thành cũng không phải là ít, ở đây còn chuyện gì chưa làm xong."
Trương đại quan nhân nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn trực tiếp nói: "Văn gia gặp rất nhiều phiền toái, con không thể đi vào lúc này được."
Văn Quốc Quyền nói: "Tôi biết, cậu vẫn luôn rất trọng tình nghĩa, chuyện xảy ra gần đây tôi thấy hết, trong lòng tôi cũng minh bạch."
Trương Dương cười nói: "Thật ra con cũng không giúp được gì."
Văn Quốc Quyền nói: "Giúp được ít hay nhiều là một chuyện, tâm ý lại là một chuyện khác, Trương Dương! cậu khiến tôi cảm thấy vui mừng!" Y cất bức tranh đi: "Tôi vẫn luôn là người rất thực tế, cho tới mấy năm gần đây tôi mới phát hiện, thực tế là một chuyện trách nhiệm lại là một chuyện khác, một người thực tế chưa chắc đa có thể làm tốt tất cả mọi chuyện, nhưng một người không có trách nhiệm thì nhất định không làm tốt được bất cứ chuyện gì. Cho nên hiện tại tôi cho rằng, ý thức trách nhiệm so với bất kỳ chuyện gì khác đều quan trọng hơn, cậu tuy rằng là con nuôi của tôi, nhưng cậu đã coi vinh nhục của Văn gia là chuyện của mình, mấy ngày qua cậu đã làm thì trong lòng tôi hiểu rõ."
Trương đại quan nhân lộ ra vẻ có chút ngượng ngùng, cha nuôi chắc là đang khen mình, nhưng câu cuối cùng hình như đang ám chỉ, chẳng lẽ y biết biết Trần An Bang là bị mình bắt cóc ư? Trương đại quan nhân nói khẽ: "Cha nuôi, nếu một số hành động nào đó của con mang tới phiền toái cho cha thì xin cha bỏ qua cho."
Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Tôi thực sự để ý chỉ có một việc."
Trương Dương rướn về phía trước, muốn nghe rõ hơn.
Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Không cần làmgì cả, mưa gió lớn đến mấy thì cũng có lúc rẽ mây nhìn trời."
Trương Dương gật đầu: "Cha nuôi, con hiểu rồi."
Văn Quốc Quyền nói: "Trên đời này rất nhiều chuyện minh bạch cũng không tốt, ít thấy hồ đồ, hồ đồ không phải đơn giản cách sống đơn giản, dùng ánh mắt hồ đồ để nhìn thế giới, thế giới này có lẽ sẽ đơn thuần hơn rất nhiều.
Văn Quốc Quyền nhìn nhìn đồng hồ bàn trên bàn, cầm điều khiển rồi mở ti-vi, trên TV đang phát tin tức thời sự, trong tin tức đặc biệt nói chuyện hội từ thiện Thiên Trì tiên sinh, trước mắt người chịu trách nhiệm chủ yếu của sự kiện là Lý Khải Phàm vẫn đang lẩn trốn, cảnh sát đã phát ra lệnh truy nã toàn diện đối với hắn. Một nhân vật mấu chốt khác của Sự kiện là Diêu Hồng Hi vào buổi chiều hôm ấy cũng ra mặt, dưới sự đi cùng của chồng là Trần Toàn mở một cuộc họp báo nhỏ. trên họp báo Diêu Hồng Hi khóc không thành tiếng, thừa nhận là mình phụ trách quản lý sự vụ của hội từ thiện, mà cô ta dưới tình huống không câu thông với nhân viên quản lý chủ yếu khác của hội từ thiện đã tự tiện đồng ý để Lý Khải Phàm vận dụng tiền quên góp đi đầu tư, từ đó tạo thành cục diện trước mắt. Diêu Hồng Hi mượn cuộc họp báo để trịnh trọng xin lỗi các giới xã hội, cũng hứa sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm quản lý.
Văn Quốc Quyền nhìn màn hình ti-vi rồi nói khẽ: "Trách nhiệm, có người dám đứng ra gánh, còn có người là bị ép phải đứng ra gánh, so sánh hai người thì người sau căn bản không thể nói là người có lòng trách nhiệm."
Trương đại quan nhân bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Văn Quốc Quyền, tim không khỏi đập bịch bịch, những lời này của Văn Quốc Quyền hiển nhiên là hữu cảm mà phát, vị cha nuôi này của mình đúng là sâu xa khó hiểu, với đạo hạnh hiện tại của lấy căn bản không đoán được tâm tư của y, có điều xem ra chính mình mình cuối cùng vẫn là lo lắng quá độ, cho rằng Văn gia gặp phải nguy cơ trước giờ chưa từng có, nhưng trên thực tế những lời vừa rồi dã tiết lộ y đã biết chuyện của Trần An Bang, chẳng lẽ là Văn Linh đã bán đứng mình?