Thiệu Minh Phi tức giận nói: "Anh vô sỉ lắm, không ngờ không thừa nhận chuyện mình đã làm."
" Tôi đã làm gì? cô cho rằng tôi thực sự thần chí mơ hồ, ý thức không tỉnh táo thì cô nói gì tôi tin nấy hả? Cũng may nữ nhân trên đời này không phải ai cũng giống cô, muốn làm ầm ĩ lên hả, cứ làm đi, kết quả khẳng định là tự rước lấy nhục."
Thiệu Minh Phi ý thức được gian của mình đã hoàn toàn bị nhìn thấu, lúc này cô ta nói cái gì nữa chỉ sợ Trương Dương cũng sẽ không tin.
"Mể mặt cô là nữ nhân, tôi không đánh cô, có điều về sau còn dám chọc tôi thì tôi đánh cô thật đó." Trương đại quan nhân sau khi nói xong thì liền rời khỏi nơi này.
Thiệu Minh Phi sửng sốt trong chốc lát, lập tức nhớ tới gọi điện thoại cho sư phụ.
Tiêu Quốc Thành nghe Thiệu Minh Phi nói xong thì tâm tình lập tức trở nên trầm trọng: "cô nói gì? Hắn đã hoàn toàn nhìn thấu kế hoạch của cô rồi ư?"
Thiệu Minh Phi nói: "Hắn biết chuyện tôi mang thai là lừa hắn, còn truy hỏi quan hệ của tôi và sư muội."
Tiêu Quốc Thành thở dài: "Tôi đã sớm nói với cô rồi, y thuật của Trương Dương rất cao siêu, âm mưu sứt sẹo này của cho chỉ sợ không chỉ sợ được hắn đâu. cô về sau phải cẩn thận một chút, thằng ôn này sẽ không chịu để yên đâu."
Thiệu Minh Phi ừ một tiếng.
Tiêu Quốc Thành nói: "Sư muội của cô có tin tức gì hay không?"
Thiệu Minh Phi nói: "Không có, sư phụ, có câu tôi không biết có nên nói hay không."
"Cô nói đi."
Thiệu Minh Phi nói: "Tôi thấy sư muội chắc không phải là bị người ta bắt cóc đâu, rất có thể là tự trốn đi."
Tiêu Quốc Thành hừ lạnh một tiếng.
Thiệu Minh Phi tuy rằng biết sư phụ không vui, nhưng cô ta vẫn tiếp tục nói: "Không nói đến quan hệ giữa sư muội và hắn, hiện giờ sư muội có bầu, đứa nhỏ tất nhiên là của hắn."
Tiêu Quốc Thành tức giận nói: "Còn không phải là chuyện tốt mà cô làm ư."
Thiệu Minh Phi nói: "Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi, cũng nên chịu phạt, nhưng đồ nhi có thể thề với trời, tôi đối với sư phụ tuyệt không có một chút lòng phản bộ nào."
Tiêu Quốc Thành nói: "Theo lời cô nói thì hắn đối với chuyện trước đây cô nói đã có hoài nghi rồi."
Thiệu Minh Phi: "Nói Sư phụ, người tôi lo lắng là sư muội, nếu như cô ta bị tình cảm làm mê muội đầu óc, triệt để ngả vào lòng họ Trương, như vậy chuyện sư phụ ngài khổ cực bày ra chẳng phải là..."
Tiêu Quốc Thành trầm mặc, những gì Thiệu Minh Phi nói cũng chính là chuyện hắn lo lắng nhất, bất kể hắn tình nguyện hay không, Liễu Đan Thần, nữ đệ tử hắn yêu nhất đã là nữ nhân của Trương Dương, chẳng những bị Trương Dương đoạt đi tấm thân xử nữ, hơn nữa còn mang cốt nhục của hắn, tình huống như vậy rất khó bảo đảm cô ta không sinh ra tình cảm với Trương Dương. Nếu như cô ta nói ra hết tất cả những gì mình biết, chỉ sợ hắn sẽ bại lộ, nghĩ đến đây Tiêu Quốc Thành có chút không rét mà run.
Thiệu Minh Phi thấy hắn rất lâu không lên tiếng thì nhỏ giọng gọi: "Sư phụ..."
Tiêu Quốc Thành nói: "Cô trước tiên nghĩ biện pháp tìm sư muội của cô đã, những chuyện khác có thể bỏ sang một bên." Thiệu Minh Phi nói: "Tôi thấy sư muội khẳng định là bị họ Trương giấu đi rồi."
Tiêu Quốc Thành nói: "Một người sống hắn há có thể muốn giấu là giấu? Tra tất cả những nơi hắn thường lui tới, có lẽ sẽ có phát hiện."
Thiệu Minh Phi nói: "Trừ ban trú kinh Bình Hải ra thì nơi hắn thường tới nhất chính là Hương Sơn biệt viện, hay là tôi tới đó xem thế nào."
Hương Sơn biệt viện thấp thoáng một mảng lá phong đỏ rực, đường nhỏ trước cửa phủ kín lá rụng, mấy ngày rồi không có ai quét dọn nơi này, gió thu thổi qua, có lá phong từ trên cây bay xuống, có lá phong từ dưới đất bay lên, giống như ngàn vạn con bướm đang bay lượn.
Bên trong hang động dưới Biệt viện thì vừa tối lại vừa lạnh, căn bản không nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp phía trên, Liễu Đan Thần ngồi dưới đất, cô ta đã bắt đầu chấp nhận vận xấu này, nữ tử thần bí bắt cô ta tới đây dùng một sợi xích sắt dài bộc cổ chân cô ta vào với đá, như vậy có thể bảo đảm cô ta có phạm vi hoạt động nhất định. Hôm nay chắc đã là ngày thứ tư rồi, nữ tử bắt mình không hề xuất hiện, mắt thấy thực vật lưu lại sắp hết, Liễu Đan Thần trong lòng thầm than, chỉ sợ mình sẽ phải chết trong huyệt động tối đen này, đáng tiếc đứa con trong bụng vẫn chưara đời đã phải chết cùng mình.
Liễu Đan Thần nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, trước khi bị bắt, cô ta rất muốn bỏ đứa bé này đi, nhưng từ khi bị bắt tới đây, cô ta bỗng nhiên sinh ra một loại tình cảm khó có thể miêu tả đối với cốt nhục trong bụng, cô ta thậm chí bắt đầu nghĩ, nếu như mình có thể tránh được kiếp nạn này, nhất định phải sẽ sinh hạ đứa nhỏ này, chiếu cố cho nó trưởng thành.
Nữ tử áo đen xuất hiện không hề có dấu hiệu, cô ta cầm một cái túi nilong, bên trong là thực vật cô ta mang đến cho Liễu Đan Thần.
Liễu Đan Thần nói: "Cô đến rồi à!" Ngữ khí Của cô ta vô cùng bình tĩnh, tựa như đang tiếp đón một vị bằng hữu đã lâu không gặp.
Nữ tử áo đen ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta một cái, sau đó thì ném đồ xuống dưới chân cô ta, vẻ mặt của cô ta đờ đẫn, nếu như không phải mắt đang động thì cơ hồ sẽ làm người ta tưởng nhầm là ma nơ canh.
Liễu Đan Thần nói: "cô định nhốt tôi tới khi nào?"
Nữ tử áo đen không nói gì, vẫn trầm mặc.
Liễu Đan Thần nói: "cô là cừu nhân của Trương Dương?"
Nữ tử áo đen khoanh tay đứng, nhìn mạch nước ngầm cách đó không xa, ánh mắt mơ hồ.
Liễu Đan Thần nói: "Có phải hắn đã làm chuyện có lỗi với cô? Để tôi đoán nhé, cô đối với hắn có phải vì yêu mà sinh hận hay không?"
Nữ nhân áo đen cười rộ lên, trong bóng đêm Liễu Đan Thần nghe mà không rét mà run.
Nữ nhân áo đen quay sang cô ta: "Làm người đừng quá thông minh, cừng đừng quá tò mò, nói tóm lại, cô chỉ cần nghe lời, tôi sẽ bảo đảm tính mạng của cô."
Liễu Đan Thần nói: "Hiện tại cảnh sát ở bên ngoài đang tìm tôi, cô có biết mình đã phạm luật hình sự hay không?"
Nữ nhân áo đen nói: "Thuật hạ cổ của cô là học được từ ai?"
Liễu Đan Thần nói: "Tôi là người Miêu, tổ tiên truyền xuống một vài thứ, vốn là dùng để đối phó với đàn ông phụ lòng, không có gì đặc biệt cả, cô muốn học hả? Nếu như muốn học thì tôi có thể dạy cô, thấy cô hận Trương Dương như vậy, hay là để tôi dạy cô hạ cổ hắn, để hắn muốn sống không được, muốn chết không xong."
Nữ nhân áo đen lạnh lùng nói: "cô thực sự hận Trương Dương như vậy ư? Nếu vậy sao còn mang cốt nhục của hắn?"
Liễu Đan Thần nói: "Lòng hiếu kỳ của cô cũng rất mạnh."
Nữ nhân áo đen nói: "Khi tôi hỏi thì f tốt nhất hãy thành thành thật thật trả lời, đừng quên tính mạng của cô đang nằm trong tay tôi."
Liễu Đan Thần nói: "So với bị cô nhốt ở lòng đất vừa lạnh vừa ẩm này, chẳng thà chết đi cho xong."
"Cô vẫn còn giá trị dùng đối với tôi, tôi sẽ không thể cho cô chết đâu."
Liễu Đan Thần nói: "Tôi nếu muốn chết thì cô không ngăn được tôi đâu."
Nữ nhân áo đen nhìn thẳng vào hai mắt Liễu Đan Thần: "Có lẽ tôi không ngăn được cô, nhưng tôi nghe nói một khi nữ nhân có bầu rồi, ý chí cầu sinh sẽ trở nên rất mạnh, cô hiện tại nếu chết, chẳng khác nào giết chết cốt nhục thân sinh của mình."
Liễu Đan Thần run lên.
Nữ nhân áo đen nhìn rõ biến hóa trong ánh mắt của cô ta, thở dài: "Cho nên cô cố sống thêm vài ngày đi, tôi cũng không muốn tọ nhiều sát nghiệt."
Thiệu Minh Phi nhìn thấy cửa Hương Sơn biệt viện đóng chặt, bên trong chắc có người, cô ta không hề lựa chọn gõ cửa, mà là từ tường đông trèo vào, sắp tới hoàng hôn rồi, ánh chiều tà rải khắp tiểu viện, Thiệu Minh Phi nhìn thấy tây sương sáng đèn, cô ta lặng lẽ đi tới, xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong, liền thấy một cô gái thanh lệ tuyệt luân đang đọc sách dưới đèn.
Thiệu Minh Phi tuy rằng là nữ nhân, nhưng cũng không thể không tán thưởng sự xinh đẹp của Trần Tuyết, vẻ đẹp của cô ta siêu phàm thoát tục, giống như tiên tử không thuộc về nhân gian.
Trần Tuyết đang xem sách đột nhiên khựng lại, cô ta đứng lên, Thiệu Minh Phi lo lắng bị cô ta phát hiện, vội vàng cúi người, cô ta mặc trang phục đen, mặt còn che khăn đen, cho dù là bị người ta phát hiện thì cũng sẽ không nhận ra thân phận của cô ta.
Trần Tuyết mở cửa phòng, đi vào bên trong sân, mắt đẹp nhìn ánh nắng chiều, nói khẽ: "Cô tới rồi hả?"
Thiệu Minh Phi ngẩn ra, cô ta trốn ở góc tường, theo lý thì từ vị trí của Trần Tuyết không nhìn thấy được cô ta, chẳng lẽ là có người khác tới đây? Thiệu Minh Phi không lên tiếng.
Trần Tuyết lại nói: "Cửa lớn không khóa, cô vì sao lại trèo tường vào?"
Thiệu Minh Phi lần này có thể xác định, Trần Tuyết đang nói chuyện với mình, trong lòng rất bực, cô ta rốt cuộc là làm như thế nào mà phát hiện ra mình? Chẳng lẽ tiểu cô nương yếu đuối này là cao thủ thâm tàng bất lộ?
Thiệu Minh Phi biết tiếp tục trốn cũng không có ý nghĩa, cô ta cười một tiếng rồi từ góc tường đi ra, nói khẽ: "Em gái, trông em xinh quá."
Vẻ mặt Trần Tuyết thản nhiên như không, quan sát Thiệu Minh Phi một chút: "Nơi này từ sách ra thì không có gì đáng giá cả, xem ra cô chọn nhầm chỗ vào."
Thiệu Minh Phi nói: "Tôi nhìn thấy nơi này nhà cao cửa rộng, cho nên vào xem, nhưng nếu đã vào thì có chút không muốn đi."
Trần Tuyết lạnh lùng nói: "Không đi thì chỉ sợ không còn kịp rồi."