Y Đạo Quan Đồ

Chương 484-2: Loại trừ phản ứng (2)

Mấy món ăn này đều là do Tào Tam Bào đích thân làm, Sở Yên Nhiên ăn vào khen ngợi không ngớt. Tào Tam Bào chưa từng gặp Sở Yên Nhiên, Trương Dương liền giới thiệu cô ấy với mọi người. Sử Thương Hải đã từng nghe cái tên Sở Yên Nhiên, lần trước đồ đệ của mình Kiều Bằng Phi cũng chính vì làm phiền cô gái này mới bị Trương Dương đánh cho một trận nhừ tử. Đến tận bây giờ rất nhiều đệ tử của Bát Quái Môn đều coi Trương Dương như kẻ thù.

Sử Thương Hải rất có phong thái tông sư, ông ta chủ động kính rượu Sở Yên Nhiên, nói: "Cô Sở, tôi quản giáo đồ đệ không nghiêm, trước đây đã có chỗ mạo phạm đến cô, vẫn mong cô Sở lượng thứ."

Sở Yên Nhiên mỉm cười nói: "Bác Sử khách sáo rồi, việc đó không liên quan đến bác, bác là sư phụ nhưng cũng không thể cả ngày đi giám sát bọn họ được."

Tào Tam Bào không biết xảy ra chuyện gì, muốn hỏi đến tận cùng: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Trương Dương cười nói: "Chuyện đã qua rất lâu rồi, thôi, không nhắc đến nữa."

Sử Thương Hải nói: "Lòng dạ Trương Dương còn tốt hơn nhiều đám đồ đệ của tôi." Rồi ông ta nâng chén rượu lên uống cạn với Trương Dương. Trương Dương vừa uống hết chén rượu liền cảm thấy dạ dày đau nhói, hắn không nhịn được mà nhíu mày lên, lập tức cảm thấy chân khí ở đan điền có chút khác lạ, tình trạng này gần đây đã xảy ra mấy lần.

Sử Thương Hải ngồi đối diện Trương Dương, hắn quan sát một lát là phát hiện ra, vẻ mặt thay đổi lúc nãy của Trương Dương không thể qua được mắt ông ta, Sử Thương Hải nói: "Cậu không khỏe à?"

Trương Dương cười nói: "Có thể là hai hôm nay hơi mệt, không chịu được nhiều rượu!" Nói xong câu này, bụng của Trương Dương càng đau hơn nhiều, Trương Dương cố nhịn cơn đau, đứng dậy, nói: "Xin lỗi, thất lễ một chút."

Sở Yên Nhiên quan tâm hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Trương Dương cười nói: "Không sao, anh ra ngoài một chút."

Trương Dương bước ra ngoài, đi về phía nhà vệ sinh mấy bước, lại cảm thấy chỗ đan điền đau như có dao cắt, mọt tay hắn ấn vào tường, cố gắng không để gục xuống. Từ sau khi điều trị vết thương cho Thường Hải Tâm, tốc độ hồi phục chân khí trong cơ thể cực kì chậm chạp, hơn nữa điều càng làm cho Trương Dương hao tâm tổn sức là hai luồng chân khí khác nhau xung kích lẫn nhau, không có cách nào hóa giải được.

Từ phía sau một người đỡ lấy cánh tay hắn, một tay khác nắm lấy mạch của hắn, Trương Dương quay mặt lại, lại là Sử Thương Hải đi theo hắn ra, chắc chắn những hành động lúc nãy của hắn đều đã bị ông ta nhìn thấy rồi.

Sử Thương Hải kiểm tra mạch của Trương Dương một lúc, bất giác mặt biến sắc, thấp giọng nói: "Cậu đã luyện loại võ công gì, chân khí đã đi chệch hướng, có triệu chứng tẩu hỏa nhập ma."

Trương Dương biết những lời này của Sử Thương Hải không phải là nói mò, cười khổ nói: "Nói ra thì dài lắm!"

Sử Thương Hải nói: "Cậu nghỉ ngơi trước đi, điều hòa lại cơ thể một chút rồi tính." Ông ta ấn lòng bàn tay vào hậu tâm của Trương Dương, một luồng nội lực hùng hậu được truyền qua, giúp cho nội khí xung đột trong người Trương Dương tạm thời biến mất.

Qua một lúc, Trương Dương mới mở mắt ra, thở phào nói: "Thật là nguy hiểm!" Lưng áo của hắn đã bị mồ hôi làm ướt đẫm.

Sử Thương Hải nói: "Công lực của cậu bây giờ đã yếu hơn rất nhiều so với lúc trước tôi gặp cậu, ngay cả một phần mười cũng không tới."

Trương Dương nói: "Mấy ngày trước tôi có luyện một loại võ công, không ngờ nó lại tương khắc với nội lực, làm loạn chân khí, làm cho công lực bị suy giảm mạnh."

Sử Thương Hải thở dài nói: "Là công phu gì mà lợi hại thế?"

Trương Dương nói: "Nó giống như phản ứng bài trừ trong thuốc, bây giờ đã gây ra hậu quả, tôi có hối hận cũng vô dụng."

Sử Thương Hải gật đầu nói: "Trở về rồi tính, trước khi cậu chưa tìm ra được cách hóa giải thì tốt nhất đừng động đến nội lực, nếu không sẽ lại làm thương kinh mạch, gây ra hậu quả không thể cứu vãn được."

Trương Dương hiểu rõ tình hình của mình hơn bất kì ai, Âm Sát Tu La chưởng tương khắc với nội công của hắn, hắn vì muốn giúp Thường Hải Tâm hồi phục dung nhan đã mạo hiểm tu luyện lại công phu này, nếu như có có như vậy thì hắn có thể nhanh chóng hồi phục, nhưng sau đó lại vì cứu An Ngữ Thần, đả thông kinh mạch đang tắc của cô ấy mà lại không tiếc mình sử dụng phương pháp kim châm huyệt đạo, kích phát tiềm năng, để cho nội công tăng lên mấy lần, nội công tăng lên đồng thời làm cho sự tổn thương với cơ thể cũng tăng lên. Trương Dương vốn nghĩ rằng qua một thời gian tu luyện có thể làm cho kinh mạch bị tổn thương dần dần hồi phục lại, nhưng vây giờ xem ra tốc độ hồi phục cực kì chậm chạp, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm. Trương đại quan nhân lại không hề hối hận, sự bác ái cũng cần phải trả giá, hắn trân trọng từng người con gái bên mình vì thế cái giá phải bỏ ra nhiều hơn rất nhiều người khác. Quá trình phục hồi của hắn đã gặp một vấn đề rất khó giải quyết, công lực hồi phục, thì sự xung đột giữa hai luồng chân khí khác nhau trong người cũng tăng mạnh lên, có một chút giống với Lệnh Hồ Xung khi luyện Hấp Tinh Đại Pháp trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, điều không giống là thứ gây ra sự hỗn loạn cho Lệnh Hồ Xung là luồng chân khí của người khác, còn của Trương Dương lại là từ bản thân mình, so với ông ta mà nói thì vấn đề của hắn có lẽ là dễ giải quyết hơn một chút.

Nếu như không thử phục hồi nội công thì cơ thể Trương Dương sẽ không tồn tại vấn đề xung kích chân khí, nhưng trong cái thế giới bây giờ, võ công vẫn có một vị trí tương đối quan trọng, nên bảo hắn vứt bỏ võ công, hắn nhất định sẽ không cam tâm tình nguyện.

Sau khi Trương Dương và Sử Thương Hải trở về phòng, hai người một chữ cũng không nhắc đến chuyện vừa nãy, Trương Dương vẫn tươi cười nói chuyện như lúc trước, nhưng hắn cũng không dám ở lại lâu, sợ lại xảy ra tình trạng như lúc nãy, nên ngồi thêm một chút rồi đứng dạy cáo từ.

Sở Yên Nhiên thấy Trương Dương có chút khác lạ, sau khi lên xe liền dịu dàng nói: "Anh làm sao vậy?"

Trương Dương nói: "Anh không sao, có thể là lúc trưa đồ ăn hơi nhiều dầu, ăn vào làm bụng hơi khó chịu."

Sở Yên Nhiên sao có thể tin, cô ấy đưa tay lên sờ sờ trán hắn, thấy nhiệt độ không có gì khác thường mới yên tâm lại, nhẹ giọng nói: "Có phải là do dầm mưa không?"

Trương Dương cười nói: "Cơ thể anh khỏe mạnh như trâu, một chút mưa căn bản không thể làm gì được anh cả."

Sở Yên Nhiên nói: "Đi về đi, chúng ta đến chỗ Manh Manh."

Trương Dương nói: "Hai phòng cách nhau một hành lang, anh ngủ ở đâu?"

Sở Yên Nhiên cười nói: "Đương nhiên là ở hành lang."

Trương Dương nói: "Thôi đi, Thiên Trì tiên sinh đã cho anh căn nhà ở Hương Sơn, chi bằng chúng ta đến đó đi."

Sở Yên Nhiên mặt hơi ửng đỏ, nghĩ ngợi rồi có chút do dự nói: "Nhưng Manh Manh biết chúng ta đến."

Trương Dương nói: "Vậy anh với em trở về, rồi anh ngủ ở hành lang, em không sợ nửa đêm anh phá cửa chui vào à?"

Sở Yên Nhiên cười nói: "Anh dám! Anh ngủ với tiểu Hoan, em ngủ với Manh Manh."

"Thật là đố kị với Tần Manh Manh quá."

Trương đại quan nhân mồm thì nói như vậy nhưng trong lòng lại có chút trầm lắng. Nếu như không nhanh chóng tìm cách khống chế sự xung đột của chân khí thì sẽ giống như Sử Thương Hải nói, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

Trở về nhà Tần Manh Manh, Trương Dương ngồi một lát rồi mượn cớ ở đây quá chật nên về Hương Sơn ở, Sở Yên Nhiên thấy cử chỉ của hắn như bình thường nên cũng yên tâm, nhẹ nhàng nói: "Anh đi về cẩn thận chút nhé."

Cô ấy đưa Trương Dương xuống lầu, nắm lấy tay hắn hồi lâu mà không chịu buông ra.

Trương Dương nói: "Em lên đi, sáng ngày mai anh đến đón em."

Hắn biết Sở Yên Nhiên tuy rất phóng khoáng nhưng trong lòng lại vẫn dè dặt, đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao hai người quen nhau lâu như vậy mà vẫn không đi được tới bước cuối cùng, đối với Trương Dương mà nói vấn đề quan trọng bây giờ chính là tìm ra cách khống chế sự xung kích chân khí, hắn không muốn để Sở Yên Nhiên lo lắng cho mình.

Sở Yên Nhiên gật gật đầu, xoay người bước lên cầu thang, bước được mấy bước lại luyến tiếc quay đầu lại.

Trương Dương vẫy vẫy tay, hắn biết, nếu như hắn kiên trì đưa cô ấy đi, Sở Yên Nhiên nhất định sẽ không cự tuyệt, nhưng Trương Dương không dám, hắn sợ vạn nhất chân khí lại xung đột sẽ làm cho Sở Yên Nhiên sợ.

Trương Dương lái chiếc xe của hắn phi đi trong đêm, hướng về phía Hương Sơn.

Đến được chỗ lão Thiên Trì để lại cho hắn đồng hồ đã điểm giữa đêm, Trương Dương lấy chìa khóa ra, mở cửa bước vào trong. Sau khi lão Thiên Trì qua đời, căn phòng này đã được tặng cho Trương Dương, mà Trương Dương lại ở Giang Thành, không thể ở lại Bắc Kinh lâu được, cho nên bình thường nhiệm vụ lau dọn căn nhà này được giao lại cho Trần Tuyết.

Trương Dương vừa mới bước vào sân thì nhìn thấy đèn trong phòng sách vẫn sách, hắn chợt giật mình, lẽ nào Trần Tuyết đang ở đây?"

Tiếng cửa phòng vang lên, cửa mở ra, quả nhiên là thấy Trần Tuyết từ trong phòng sách bước ra, Trần Tuyết nhìn thấy Trương Dương lại không cảm thấy quá kinh ngạc, dù sao người có chìa khóa căn nhà này cũng không nhiều.

Trần Tuyết không hề tỏ ra vui mừng gì, dường như Trương Dương vốn là nên ở đây, chưa từng rời đi bao giờ vậy, cô ấy nói: "Anh đến rồi."

Trương đại quan nhân có chút tò mò: "Cô biết tôi đến sao?"

Trần Tuyết lắc lắc đầu.

Trương Dương sau khi trùng sinh không lâu đã quen biết Trần Tuyết, từ khi hai người quen biết đến nay, sự lạnh lùng của Trần Tuyết chưa bao giờ thay đổi, Trương Dương đã quen với tính cách của cô ấy. Hắn tuy bỡn cợt với đời, vui chơi phòng trần, nhưng trước mặt Trần Tuyết lại rất ít khi đùa cợt, điều này cũng có liên quan đến tính cách lạnh lùng của Trần Tuyết. Trần Tuyết nói: "Nơi này vốn thuộc về cậu mà."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất