Y Đạo Quan Đồ

Chương 527-4: Mục tiêu rõ ràng (4)

Trương Dương nói: "Ông làm sao mà biết tôi không làm được?"

Thôi Quốc Trụ nói: "Cậu làm được hay không được không liên quan gì đến tôi, dù sao thì tôi cũng không có cơ hội trở về công tác"

Trương Dương nói: "Ông cho rằng mình mắc phải bệnh nan y sao?"

Thôi Quốc Trụ n1oi: "Tôi có bệnh gì cũng không liên quan đến cậu, tôi sống hay chết là chuyện của tôi"

Trương Dương nói: "Thông qua chuyệ này tôi phát hiện ra ông là một người mềm yếu, không có chút đảm đương, chỉ là tôi không rõ ràng, một người như ông sao có thể là một cán bộ tốt được? Cho dù công tác của ủy ban thể dục giao hết cho ông, ông có năng lực có can đảm gánh vác sao?"

Thôi Quốc Trụ trừng mắt lên quát: "Cậu còn muốn chọc tức chết tôi đúng không? Cậu đi ra ngoài cho tôi, không ai mời cậu cả, cậu cút ngay cho tôi"

Trương Dương cười cười nói: "Ông đó, thật sự là buồn cười, một người lớn già đầu rồi mà còn nằm trên giường giả bệnh, ông hận tôi, ghét tôi, có gan sao ông không đứng lên đuổi tôi đi? Ngay cả bản lĩnh đứng lên ông cũng không có, chỉ biết giả bệnh tranh thủ sự đồng tình"

Thôi Quốc Trụ cả giậ nói: "Đồ khốn nạn, tôi đứng lên cho cậu coi" Ông ta bị Trương Dương kích thích đến kích động, quên mất mình còn đang bệnh, lật chăn lên, xuống giường, cầm lấy bình hoa trên đầu giường ném về hướng đầu của Trương Dương, quát: "Cút ngay cho tôi"

Trương đại quan nhân vung tay lên, nhẹ nhàng tiếp lấy bình hoa.

Từ Mẫn lo lắng hai người ở riêng một chổ sẽ có chuyện, nên sau khi đi ra liền đứng cách cửa không xa, nghe thấy tiếng khắc khẩu ầm ĩ bên trong, bà vội vàng vọt đến cửa mở ra, thì nhìn thấy Thôi Quốc Trụ cầm lấy bình hoa ném về hướng Trương Dương, Từ Mẫn hoảng hốt kêu lên: "Lão Thôi, ông làm gì vậy?"

Thôi Quốc Trụ vung tay chỉ vào Trương Dương nói: "Ngày hôm nay tôi không dạy dỗ thằng nhóc này là không được, công tác gì đó tôi mặc kệ, cái gì tôi cũng mặc kệ"

Trương Dương vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, đặt bình hoa xuống, nói với Từ Mẫn: "Chị dâu, chị có thấy không, tôi nói ông ấy giả bệnh mà, chủ nhiệm Thôi, tôi sai rồi, ông cũng đừng chấp nhất với tôi nữa, tôi đi còn không được sao? Nhưng mà, ông lớn tuổi như vậy rồi, cũng đừng chơi mấy trò của con nít nữa, đừng làm chị dâu lo lắng, không có bệnh thì mau xuất viện đi, ủy ban thể dục còn không ít công tác đang đợi ông trở về làm, tôi nói lại lần nữa nhé, cuối tuần này nếu không đi làm, thì tôi sẽ trừ lương nghỉ việc của ông đấy" Thằng nhãi này nói xong, liền xoay người rời đi.

Thôi Quốc Trụ hét lớn: "Cậu dụa vào cái gì mà sai khiến tôi, tôi..." Lúc này ông mới ý thức được là vợ mình đang liếc lạnh nhìn mình.

Hai chân của Thôi Quốc Trụ lập tức mềm ra, ngồi xuống giường, nói: "Tôi làm sao thế này?"

Từ Mẫn nói: "Giả bộ, ông đang giả bộ đấy, Thôi Quốc Trụ ơi là Thôi Quốc Trụ, tôi rốt cục đã nhìn rõ ông, ông sống hơn nửa đời người rồi, mà thì ra lại không có chút tiền đồ gì hết, ông không phải là bị bệnh sao? Ông không phải nói là toàn thân không có một chút sức lực sao, ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên được?"

Thôi Quốc Trụ nói: "Tôi...."

Từ Mẫn xông lên nhéo lấy lổ tai của Thôi Quốc Trụ, ủy khuất hai ngày nay rốt cục đã tìm được chổ phát tiết: "Ông là đồ khốn, làm quan quan trọng như vậy sao? Ông cứ liều mạng vì nó, rồi ông giả bệnh, giả vờ bệnh!" Bà đánh lên vai của Thôi Quốc Trụ, nước mắt cũng không nhịn được chảy xuống, khóc nói: "Đồ không có lương tâm, ông có biết là tôi lo lắng lắm không, ông chỉ biết lo làm quan, chỉ biết đấu với người khác, ông có nghĩ đến cảm xúc của tôi hay không... ông có nghĩ đến hay không?"

Tâm tình của Thôi Quốc Trụ lúc này cũng không cách nào hình dung được, từ sau khi nổi nóng xong, thì thể lực của ông lại đột nhiên khôi phục một cách thần kỳ, thân thể cũng không còn chút nào không khỏe nữa, nhưng mà chuyện này có nói cho ai nghe cũng chẳng ai tin tưởng cả, bởi vì ngay từ đầu mọi người đều cho rằng ông giả bệnh cả.

Thôi Quốc Trụ nói: "Mẫn... anh... anh thật sự không có giả bộ..."

Từ Mẫn dùng tay đẩy ông qua một bên, đứng dậy cầm lấy cái túi của mình, đi ra đến cửa rồi nói lại một câu: "Họ Thôi kia, buổi tối ngày hôm nay nếu như ông không trở về nhà, thì ngày mai chúng ta ra tòa án gặp mặt"

Thôi Quốc Trụ vội vã nói: "Đừng, đừng, tôi xuất viện, tôi xuất viện còn không được sao?"

Từ khi Trương Dương đi đến Nam Tích đến giờ, thì vẫn là lần đầu tiên gặp bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên, lịch làm việc bình thường của Từ Quang Nhiên cũng rất kín, nhưng mà ông vẫn rút thời gian ra để tiếp Trương Dương, cái này không phải là vì công, mà bởi vì ông thiếu nợ Trương Dương một cái nhân tình, bệnh phong thấp của ông là do Trương Dương chữa tốt, về tình hay về lý thì ông cũng không thể nào tuyệt tình quá được.

Trương Dương vừa mới vào trong phòng làm việc của bí thư thị ủy, thì Từ Quang Nhiên đã cười đón, ông ta thân thiết chủ động cầm tay của Trương Dương nói: "Tiểu Trương, biết cậu đến Nam Tích, vốn muốn an bài cùng đi ăn với cậu, nhưng mà gần đây công tác của tôi thật sự quá bận, thật sự không rút chân ra được"

Trương Dương nói: "Bí thư Từ ngày đi ngàn dặm, tôi cũng không dám chiếm dụng khoảng thời gian quý báu của ông"

Từ Quang Nhiên cười mời Trương Dương ngồi xuống, ông trở lại bàn làm việc ngồi, cười hòa ái nói: "Trương Dương, đến Nam Tích được mấy ngày rồi? Công tác bên ủy ban thể dục có thuận lợi không?"

Trương Dương biết chuyện lần này của Thôi Quốc Trụ là do ông ta bày mưu tính kế, cho nên cũng có thành kiến đối với Từ Quang Nhiên, nhưng mà loại quan viên có cấp bậc như Từ Quang Nhiên thì làm việc gì đều thâm tàng bất lộ cả, chỉ nhìn bề ngoài thì không cách nào tưởng tượng được chuyện sau lưng của ông ta, Trương Dương cũng rõ ràng, chuyện mà Từ Quang Nhiên làm không hề có liên quan đến cá nhân, Từ Quang Nhiên cũng không nhằm vào hắn, mà là đang đánh cờ chính trị với Hạ Bá Đạt.

Trương Dương tìm đến Từ Quang Nhiên cũng không phải là muốn nói chuyện gì cả, cho dù trong lòng hắn khó chịu, thì cũng không đến mức bởi vì loại chuyện này mà ghi hận Từ Quang Nhiên đâu. Trương Dương nói: "Bí thư Từ, lần này tôi đến đây là để xin ông giúp đỡ"

Từ Quang Nhiên nói: "Nói đi, nhìn xem tôi có thể giúp đỡ được gì cho cậu hay không" Ngoai miệng ông ta vẫn nói chuyện vô cùng sảng khoái.

Trương Dương nói: "Về chuyện đại hội của tỉnh"

Từ Quang Nhiên nói: "Tôi có nghe nói, cậu đã đưa ra tuyên bố muốn giành lấy vị trí hạng nhất của cả hai bảng huy chương và bảng thành tích trong đại hội lần này, nếu như có thể làm được, thì chính là làm cho Nam Tích chúng ta rạng rỡ, tôi nhất định sẽ thưởng lớn cho cậu. Nhưng mà, tôi cũng nhắc nhở cậu trước, không thể chỉ ham công lớn, làm việc gì cũng phải suy nghĩ đến tình huống thực tế"

Trương Dương nói: "Bí thư Từ, nếu như tôi đã dám đưa ra mục tiêu này, thì đã có vài phần nắm chắc, nhưng mà, muốn đạt được cái mục tiêu này, thì không thể chỉ dựa vào ủy ban thể dục chúng tôi"

Từ Quang Nhiên cười cười nhìn h8a1n, ông ta đã đoán được mục đích chuyến đi này của Trương Dương, thằng nhãi này đang muốn đòi tiền đây mà.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất