Y Đạo Quan Đồ

Chương 537-2: Có việc muốn nhờ (2)

Trương Dương cườ nói: " Bọn họ đều sợ đắc tội với người ta, lẽ nào tôi thì không sợ đắc tội với người ta sao!"

Nhâm Văn Bân nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi thật sự không có biện pháp, tập đoàn của chúng tôi đầu tư rất lớn vào Nam Tích, nếu như cảnh quan xanh hóa trước cửa và đường đi xảy ra vấn đề, thì sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến quá trình kinh doanh sau này của chúng tôi, tổn thất cũng không thể đo lường được, chủ nhiệm Trương, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, ngài cũng biết, tôi không dễ dàng mở miệng cầu người, lần này vô luận thế nào ngài cũng phải giúp tôi một lần"

Trương Dương nói: "Những chuyện liên quan nhiều lắm"

Nhâm Văn Bân biết hắn còn đang do dự, lập tức móc ra một bao thư giao cho Trương Dương, Trương Dương đương nhiên biết rõ bên trong nó là cái gì rồi, hắn không nhận, mỉm cười nói: "Như vậy đi, chờ tôi trở về Nam Tích, sẽ giúp anh nghĩ biện pháp, nếu như có thể giải quyết chuyện này, thì anh cứ làm cống hiến cho đại hội tỉnh"

Nhâm Văn Bân nói: "Nếu như chủ nhiệm Trương có thể giải quyết chuyện này, tôi sẽ cung cấp phòng khách miễn phí cho ủy ban thể dục sử dụng trong thời gian diễn ra đại hội..."

Hai món quà, nhưng mà bên trong cái phong thư kia là cá nhân, bây giờ tặng món quà này là công khai, Trương Dương đương nhiên là vui vẻ tiếp nhận rồi.

Sáng ngày hôm sau Quan Chỉ Tình dậy rất sớm, cái này có chút liên quan đến hoàn cảnh cũng như múi giờ ở đây, sau khi rửa mặt xong, thay một bộ đồ vận động màu đen, đây là kiểu dáng mới nhất của mùa thu năm nay, bên ngoài đã tạnh mưa rồi, trời nắng sớm, bởi vì có mưa nên bầu trời có khá nhiều mây, cho nên tia nắng không được tốt. Tuy rằng như vậy, nhưng Quan Chỉ Tình vẫn mang mặc đồ vận động và kính râm, bắt đầu chạy bộ dọc đường nhỏ của Nam Quốc Sơn Trang, một vận động viên cho dù đi đến bất cứ chổ nào cũng không quên luyện tập.

Quan Chỉ Tình chạy được vài bước, thì chợt nghe thấy tiếng chân đằng sau, cô xoay người lại, thấy Trương Dương mặc áo thun quần đùi đuổi theo, bây giờ đã là cuối mùa thu, khí trời buổi sáng rất lạnh, tố chất thân thể của thằng nhãi này đúng là không tồi, mặc quần áo mỏng manh như vậy mà lại chảy mồ hôi ròng ròng.

Trương Dương đến gần nói: "Sao trùng hợp thế?"

Quan Chỉ Tình không nói gì, lặng lẽ chạy bộ phía trước, Trương Dương theo sát bên cạnh cô, hắn nở nụ cười, để lộ ra hàm răng trắng toát của mình, ngay cả Quan Chỉ Tình cũng không thể không thừa nhận, nụ cười của hắn rất đẹp, rất xán lạn.

Trương Dương nói: "Tính cảnh giác của cô rất mạnh!"

Quan Chỉ Tình vẫn không nói gì.

Trương Dương vừa chạy vừa nói: "Có phải là cho rằng tôi đang theo dõi cô, cho nên luôn xuất hiện đúng lúc bên cạnh cô!"

Quan Chỉ Tình nói: "Tôi không nghĩ như vậy, chúng ta không quen không biết, đừng nói mấy chuyện nhàm chán đó"

Trương Dương nghe thấy lời ám chỉ uyển chuyển của cô ta, ý nói là mình rất nhàm chán, Trương Dương cười lơ đểnh, nói: "Con người của tôi không có tật xấu gì, chỉ là chuyên tâm làm việc, cô cũng biết, tháng mười năm sau Nam Tích sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao tỉnh, còn thiếu một vận động viên có lực ảnh hưởng mạnh để làm đại sứ hình tượng cho chúng tôi, có danh tiếng lớn thì lại vô cùng thê thảm, còn xinh đẹp không có trở ngại gì thì lại không có nhiều danh tiếng, sau khi chúng tôi tổng hợp suy nghĩ lại, chỉ có Quan tiểu tỷ là thích hợp nhất, cô là quán quân thế giới, lại vừa xinh đẹp, dựa theo cách nói của quá khứ thì gọi là tài sắc song toàn"

Quan Chỉ Tình vẫn làm mặt lạnh như băng, nhưng mà nghe thấy câu này cũng không thể nhịn được cười, nhẹ giọng nói: "Anh đang chửi mắng người có phải không?"

Trương Dương thấy lời nói của mình đã có một ít hiệu quả, trong lòng âm thầm đắc ý, hắn cười nói: "Không, tuyệt đối không có, tôi không hề có bất cứ ý mạo phạm nào với Quan tiểu tỷ cả, cô không phải là từng lên bìa tạp chí lớn, còn được bầu chọn là một trong năm mươi người đẹp nhất hành tinh sao?"

Quan Chỉ Tình nói: "Quan điểm thẩm mỹ của trong và ngoài nước có khác biệt rất lớn, cái anh nói là sự bình chọn của tất cả người nước Mỹ, nhưng tôi không phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của người trong nước đâu..."

Trương Dương cười ha hả: "Không phải vậy đâu, tôi thấy cô rất đẹp, tuy rằng từ lúc gặp mặt đến giờ chưa thấy được hình dáng thật của cô, nhưng mà khí chất của cô rất tốt, làm cho người ta có cảm giác như là không thuộc về khói lửa nhân gian, không nhiễm tục khí của nhân gian..."

Quan Chỉ Tình đã tiếp xúc nhiều người rồi, nhưng mà vẫn chưa từng nghe qua lời nịnh hót không chút che giấu nào như vậy cả, nghe thì giống nịnh hót, nhưng mà nghĩ lại cảm thấy thế nào cũng không thích hợp, Quan Chỉ Tình nói: "Anh đang nói móc tôi!"

Trương Dương nói: "Không, tôi thật sự cảm thấy cô rất phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của tôi..."

Quan Chỉ Tình nói: "Anh nói nhiều lời tốt đẹp như vậy, có mục đích gì?"

Trương Dương nói: "Quan tiểu tỷ, cô không suy nghĩ một chút sao, cô là người của Nam Tích, Nam Tích tổ chức đại hội tỉnh, nếu như cô đảm đương cái chức đại sứ hình tượng này, cũng coi như là làm chút cống hiến cho quê hương, tôi biết cô đã sinh hoạt ở phương tây một thời gian dài rồi, có thể phương thức suy nghĩ cũng có chút thay đổi, nhưng mà dù sao thì vẫn là con cháu của Viêm Hoàng, người Trung Quốc chúng ta đều chú ý áo gấm về làng rạng rỡ tổ tông, tuyên truyền đại hội tỉnh, đồng thời cũng tuyên truyền cho hình tượng xinh đẹp của cô, đây là một chuyện cả hai cùng tốt"

Quan Chỉ Tình dừng chân lại, đôi mắt giấu sau cặp kính răm nhìn thẳng vào Trương Dương, cô nói rất chăm chú: "Xin lỗi, Trương tiên sinh, tôi không cần tuyên truyền, lần này tôi về nước mục đích là muốn tế bái cha tôi, tôi mong rằng trong thời gian tôi ở đây, sự thanh tịnh của tôi không bị người khác quấy rầy"

Trương Dương nói: "Làm người phát ngôn cho đại hội tỉnh cũng có thù lao, con số cụ thể chúng ta có thể thương lượng..."

Quan Chỉ Tình nói: "Tôi không có hứng thú, cái thành phố Nam Tích đó cũng không lưu lại cho tôi nhiều ký ức, ngoại trừ người cha đã qua đời của tôi..." Cô dừng lại một chút, lại nói tiếp: "Trương tiên sinh, mong rằng anh không nên làm khó xử tôi!"

Trương Dương gật đầu, nhìn bóng lưng xinh đẹp của Quan Chỉ Tình đang rời đi xa, rốt cục cũng quyết định không đuổi theo nữa, Quan Chỉ Tình đã nói rất rõ ràng rồi, nếu như cô ta đã không còn cảm tình với quê nhà, không muốn đảm nhiệm chức đại sứ hình tượng này, mình cần gì phải miễn cưỡng cô ta.

Buổi trưa cùng ngày, Viên Ba mời khách ở Vọng Giang Lâu, mời Trương Dương, Lương Thành Long, Đinh Triệu Dũng cùng những người khác tập trung lại, chủ đề lần này là chúc mừng Trương Dương lên làm chủ nhiệm ủy ban thể dục của thành phố Nam Tích.

Trương Dương đem chìa khóa xe chiếc BMW giao cho Lương Thành Long, Lương Thành Long nói: "Thế nào? Mọi chuyện thu xếp xong chưa?"

Trương Dương thở dài nói: " Gặp đã gặp nói đã nói, nhưng cũng không thành!"

Lương Thành Long cười nói: "Dùng mỹ nam kế của cậu dụ cô ta đi! Hay là bá vương ngạnh thượng cung cũng được, làm cho gạo nấu thành cơm rồi, đến lúc đó không sợ cô ta không nghe theo"

Trương Dương mắng: "Tên nhóc cậu càng ngày càng đê tiện"

Lương Thành Long nói: "Tôi đê tiện chổ nào? Vì lợi ích nhân dân của Nam Tích, cậu cần phải có một chút tinh thần hy sinh, thỉnh thoảng hy sinh một chút nhan sắc của mình cũng là điều cần thiết"

Trương Dương nói: "Chỉ là khả năng của tôi chưa đến mức đó, cho dù muốn bán người ta cũng không mua đâu!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất