Y Đạo Quan Đồ

Chương 562-3: Khủng bố đột kích (3)

Đúng lúc này một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, một gã nam tử phụ trách đỡ người bị thương rời khỏi bỗng nhiên liều lĩnh bỏ chạy ra ngoài. Hắn khó khăn lắm mới từ bên trong đi ra được, noi sao cũng không muốn quay về.

Chíu một tiếng, một viên đạn từ phía sau bắn trúng phần đầu của hắn, máu tươi và óc từ cái lỗ ở trán nam tử đó phun ra, hắn nặng nề ngã xuống đất, hiện trường vang lên tiếng hét, tiếng khóc thảm của trẻ con.

Mắt Nhậm Thiệu Tân đỏ rực lên, hô to: "Bình tĩnh, bình tĩnh!"

Chín nam tử còn lại tất cả đều đứng ngây ra tại chỗ, không ai dám di động dù chỉ nửa bước.

Quyền Chính Thái giận dữ hét vào di động: "Súc sinh! Vì sao phải nổ súng?"

Trong Điện thoại truyền đến tiếng cười lạnh: "Làm bất kỳ chuyện gì cũng đều phải có quy tắc, tôi nhượng bộ là vì tôi thương xót cho người bị thương và trẻ con, nhưng có người muốn lợi dụng sự thiện lương của tôi, vậy thì xin lỗi, hắn chỉ có đường chết mà thôi. Đừng quên, các vị chỉ còn lại có bốn tiếng rưỡi!" Đối phương nói xong liền gác máy. Chu Tú Tú nhìn tên nam tử đã chết, cắn chặt môi, thấp giọng nói: "Viên đạn là từ là từ tầng năm thành thương mậu bắn ra, bên trong có người của chúng."

Di động của Trương Dương khôi phục tín hiệu, đội công trình ở bên ngoài đã sửa xong trạm di động, từ tình huống của hiện trường đó có thể thấy được, trạm di động hỏng là vì bị phá hoại.

Chuyện thứ nhất mà Trương Dương làm sau khi tín hiệu khôi phục là gọi điện thoại cho Chu Tú Tú, Chu Tú Tú nói: "Anh nghe này, bên trong thương trường có người của chúng, tay súng bắn tỉa chắc là ở tầng bốn."

Trương Dương nói: "Tôi sẽ tìm ra hắn!"

"Nhất định phải cẩn thận!"

Kim Thượng Nguyên đi tới trước mặt Trương Dương, y thấp giọng nói: "Tiên sinh, tôi có việc muốn bàn với anh!"

Trương Dương gật gật đầu, hai người tới đi sang một bên, Kim Thượng Nguyên nói: "Giúp tôi liên hệ một chút, tôi muốn nói chuyện trực tiếp cùng kẻ bắt cóc."

Trương Dương lại liên hệ với Chu Tú Tú, hắn đưa bộ đàm cho Kim Thượng Nguyên, đi tới bên cạnh Vương Quảng Chính thấp giọng nói: "Bên này giao cho anh, nhất định phải phải khuyên mọi người bảo trì bình tĩnh, kẻ bắt cóc không dám tùy tiện dẫn nổ bom đâu, trước khi yêu cầu của bọn họ được chính phủ Hàn Quốc thỏa mãn, bọn họ sẽ không động thủ, cho nên ít nhất trong hơn bốn giờ chúng ta vẫn được an toàn.”

Vương Quảng Chính gật gật đầu.

Trương Dương lại đây đi đến trước mặt Lương Hiểu Âu, nói: "Chủ nhiệm Lương, phiền cô giúp đỡ thị trưởng Vương."

Lương Hiểu Âu có chút kinh ngạc nói: "Ang phải đi làm gì đó à?"

Trương Dương thấp giọng nói: "Bên trong chúng ta khả năng có phần tử khủng bố lẫn ở bên trong, các vị lưu ý một chút, tôi đi lên lầm tìm, tranh thủ tìm ra tay súng bắn tỉa này."

Khi Trương Dương rời khỏi, Kim Mẫn Nhi đuổi theo, đưa một cái bộ đàm giao cho hắn, quan tâm nói: "Trương Dương, anh phải cẩn thận đó!" Cô ta đã đoán được Trương Dương định đi làm gì. Trương Dương cười cười với cô ta: "Yên tâm, chúng ta đều sẽ không sao đâu!"

Dưới sự nỗ lực của bên ngoài, Kim Thượng Nguyên cuối cùng có thể trò chuyện trực tiếp với phía phần tử khủng bố, Kim Thượng Nguyên bình tĩnh nói: "Tôi là Kim Thượng Nguyên!"

Trong điện thoại truyền một tiếng cười to: "Kim tiên sinh, chúng tôi biết, ông là một trong những mục tiêu chủ yếu của chúng tôi lần này."

Kim Thượng Nguyên nói: "Tôi không biết các anh là ai? Nhưng chúng ta đều là người Hàn Quốc, tôi có mấy câu muốn khuyên anh, các anh muốn nghĩ cách cứu viện Lý Bỉnh Nguyên, có thể bắt cóc chúng tôi, đây đều là ân oán nội bộ của người Hàn Quốc, hà tất phải dùng loại thủ đoạn cực đoan này, hà tất phải kéo nhiều người Trung Quốc vào trong như vậy, cho dù các anh thù hận quốc gia Hàn Quốc này, nhưng không nên thù hận toàn bộ dân tộc Đại Hàn, hành vi các vị là bội nhọ dân tộc chúng ta, tôi hy vọng các vị có thể thả tất cả người Trung Quốc ở đây, bọn họ không liên quan gì tới chuyện này cả."

"Kim tiên sinh, nếu ông thật sự muốn cứu người, vậy thì tôi cho ông một cơ hội, mau mau liên hệ với em trai ông và tên đồ tể máu lạnh đó, bảo hắn mau chóng phóng thích Lý Bỉnh Nguyên tướng quân."

Tình tự của Kim Thượng Nguyên trở nên kích động: "Các anh vì sao phải bắt cóc nhiều người như vậy? Nếu đã có thể thả một số bà mẹ và trẻ em, vì sao không thể thả tất cả người Trung Quốc đi, bọn họ không liên quan gì tới chuyện này, người mà các anh nhắm đến là tôi, tôi sẽ ở lại, tất cả người Hàn Quốc chúng tôi sẽ ở lại làm con tin của các anh, thế còn chưa đủ ư?"

"Chưa đủ! Tôi muốn thông qua chuyện này chế tạo ảnh hưởng quốc tế, dẫn tới sự chú ý của quốc tế, muốn chính phủ Hàn Quốc phải chịu đựng áp lực ngoại giao cực lớn, nhớ kỹ các vị chỉ còn lại hơn bốn giờ, nếu Kim Thừa Hoán không nhượng bộ, kiên trì không phóng thích Lý Bỉnh Nguyên tướng quân, tất cả các vị sẽ chết!"

Điện thoại đột nhiên ngắt, Kim Thượng Nguyên tức giận đến nỗi môi run run, y cảm thấy ngực mình có chút đau đớn, Kim Mẫn Nhi vội vàng đỡ y đến bậc thang ngồi, Kim Thượng Nguyên từ trong túi áo lấy ra viên thuốc cấp cứu, uống một viên rồi thở hổn hển, buồn bã thở dài: "Sỉ nhục, nỗi sỉ nhục của cả nước Hàn Quốc!"

Phác Chính Nghĩa và cha hắn ngồi cách đó không xa, Phác Chí Tín thấp giọng nói: "Bọn họ sao lại biết rõ về hành trình của chúng ta như vậy? Sao có thể mai phục bom trước ở đây?"

Phác Chính Nghĩa nói: "Nhất định là người Trung Quốc bán đứng chúng ta!"

Phác Chí Tín thở dài nói: "Không ngờ chuyến đi thương vụ lần này lại là chuyến đi tử vong, chúng ta chỉ có thể ký thác hy vọng ở trên người người Trung Quốc thôi."

Phác Chính Nghĩa lắc lắc đầu nói: "Cha, con nghĩ cơ hội sống sót của chúng ta là rất nhỏ, con không tin năng lực chống khủng bố của phía Trung Quốc."

Phác Chí Tín nói: "Vậy thì chỉ hi vọng chính phủ sẽ cúi đầu trước phần tử khủng bố, phóng thích Lý Bỉnh Nguyên thôi." Nói xong y không khỏi lại liếc Kim Thượng Nguyên, sự quật cường và cường ngạnh của Kim Thừa Hoán người Hàn Quốc ai ai cũng biết, một người như vậy liệu sẽ cúi đầu trước phần tử khủng bố ư? Trước đây không lâu, y phát biểu một bài diễn thuyết chống chủ nghĩa khủng bố, giành được không ít sự ủng hộ, y đã nói tuyệt sẽ không thỏa hiệp với bất kỳ một phần tử khủng bố nào, hiện tại phần tử khủng bố lựa chọn hành động ở Trung Quốc, còn gây nguy hiểm đến sinh mệnh của người nhà y, y sẽ làm như thế nào đây?

Kim Thượng Nguyên vỗ vỗ tay Kim Mẫn Nhi, y đứng dậy bước về phía Lương Hiểu Âu, đi tới trước mặt Lương Hiểu Âu, y cúi người thật sâu, đầy áy náy nói: "Lương tiểu thư, tôi thay mắt cho phía Hàn Quốc chúng tôi xin lỗi vì đã mang đến sự bất an cho mọi người."

Lương Hiểu Âu vội vàng nói: "Kim tiên sinh, chuyện này không trách ông được!"

Kim Thượng Nguyên rất trịnh trọng liên tục cúi đầu với những người Trung Quốc ở đây: "Xin lỗi!"

Người Trung Quốc ở đây đều trầm mặc, một lúc sau có mấy người bắt đầu oán thán mắng chửi, Kim Mẫn Nhi cắn chặt đôi môi anh đào, trong đôi mắt đẹp ngân ngấn nước mắt ủy khuất, cô ta biết bác cả làm như vậy là chân tâm sai khiến, gặp phải sự oán thán của người khác cũng là rất bình thường.

Lúc này nghe thấy một lão nhân nói: "Chuyện còn chưa tới lúc xấu nhất, chúng ta không cần oán trời trách đất, người Trung Quốc chúng ta đã bao giờ biết sợ đâu? Người Nhật Bản còn có thể đánh đuổi, chủ nghĩa đế quốc Mỹ cũng có thể đánh đuổi, mấy tên tiểu lưu manh Hàn Quốc thì làm gì được chúng ta, Kim tiên sinh, ông không cần phải áy náy, coi như là một lần lịch hiểm của chúng tôi đi, chúng tôi tin đảng, tin chính phủ của chúng tôi nhất định sẽ không thấy chúng tôi gặp nguy mà không cứu đâu."

Vương Quảng Chính kích động lớn tiếng nói: "Vị lão tiên sinh này nói đúng, chúng ta đừng oán trách lẫn nhau nữa, càng là tới thời khắc nguy cấp như thế này, chúng ta càng phải dắt tay nhau cùng vượt qua cửa ải khó khăn."

Mọi người trên cơ bản đều tập trung ở lầu một, lầu hai đến lầu sáu của thành thương mậu Hàn Quốc tất cả đều trống rỗng, Trương Dương dọc theo cầu thang đi thẳng lên tầng bốn, bởi vì bị cắt điện nên nơi này tối om, Trương Dương khi đi qua một cửa hàng kim khí, lặng lẽ lẻn vào, chủ cửa hàng sớm đã đi rồi, hắn từ trên tường chọn lấy một cây gậy sắt vừa tay, lại tìm lấy bốn mảnh cưa hình tròn, mấy thứ này vào trong tay hắn tất cả đều là vũ khí uy lực cường đại."

Trương đại quan nhân hôm nay bị đám Hàn Quốc này hoàn toàn chọc giận rồi, hắn lặng lẽ hạ quyết tâm, gặp phần tử khủng bố nhất định sẽ hạ sát thủ.

Trương Dương tuy rằng võ công cao siêu, nhưng vẫn không dám khinh thường, dù sao đối phương cũng là phần tử khủng bố được huấn luyện đầy đủ, hơn nữa từ tình huống trong nháy mắt bắn chết nam tử bỏ chạy đó cho thấy, bọn họ có vũ khí.

Trương Dương lợi dụng tính lực linh mẫn của hắn để lắng nghe tất cả động tĩnh rất nhỏ chung quanh, lại đi tới một cửa hàng bán radio bỏ túi, Trương Dương từ trong quầy lấy ra một chiếc radio, bật lên, sau đó nhanh chóng đi tới mặt sau cửa hàng để ẩn thân.

Trong Radio truyền ra tiếng phát thanh viên: "Chào các thính giả, hiện tại là lúc phát bài hát của tuần, mời các vị thưởng thức bài hát nơi hoa đào nở rộ của ca sĩ giọng nam cao nổi tiếng...”

Trương đại quan nhân nín thở, kế sách của hắn quả nhiên hiệu quả, đã nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về bên này.

Hai nam tử đo mặt nạ toàn thân võ trang theo tiếng đi tới, ánh sáng từ đen bìn chiếu vào quầy hàng, khi bọn chúng nhìn thấy radio, không nhịn được đồng thời mắng một tiếng.

Trương Dương giống như quỷ mị từ chỗ ẩn thân chạy ra, giơ mảnh cưa lên ném về phía một nam tử trong đó.

Hai người phản ứng cũng rất nhanh, đồng thời quay họng nhấn cò.

Nhưng tốc độ của Trương Dương nhanh hơn, mảng cưa đã bắn tới trước mặt một gã nam tử trong đó, ánh sáng của mảnh cưa lóe lên, gã bởi vì hoảng sợ mà đồng tử đột nhiên nhỏ lại, nhưng lập tức mảnh cưa đã cắm sâu vào trong đầu gã, con người của gã cũng theo bóng tối mà nở to ra, thân thể gã mềm nhũn ngã xuống, tên kia nam tử còn lại phát ra tiếng gầm giận dữ, súng tự động trong tay điên cuồng bắn phá bốn phía, nhưng đạn của gã không hề bắn trúng bất kỳ mục tiêu nào.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất