Y Đạo Quan Đồ

Chương 595-3: Bình dị gần gũi (3)

Từ Quang Nhiên nói với Cung Kì Vĩ: "Đồng chí Kì Vĩ, hôm nay trong quá trình khảo sát cảng Nước Sâu xảy ra nhiều vấn đề như vậy, là lãnh đạo được phân quản hạng mục này, anh có suy nghĩ gì?"

Cung Kì Vĩ nói: "Chuyện xảy ra hôm nay chứng minh, trong công tác của tôi còn có rất nhiều thiếu xót, về sau tôi sẽ nghiêm túc sửa chữa tất cả, tuyệt không cô phụ sự kỳ vọng và tín nhiệm của lãnh đạo đối với tôi." Y chỉ nói câu rồi này lại bắt đầu bảo trì trầm mặc.

Từ Quang Nhiên cảm thấy rất khó chịu, Cung Kì Vĩ này chắc có một chút thật lòng nhận khuyết điểm gì cả, có điều Từ Quang Nhiên cũng hiểu, phó thủ tướng Văn còn chưa đi, hiện tại quả thực không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Nếu hôm nay vội vã trừng phạt, tiếp theo Văn Quốc Quyền lại phát hiện ra vấn đề thì làm sao bây giờ? Ở vào những lúc như thế này, y nên biểu hiện ra khoan dung nhiều hơn, bằng không bên trong ban lãnh đạo sẽ có cái nhìn không hay về y, Từ Quang Nhiên nghĩ đến đây, quyết định không tiếp tục bám lấy vấn đề này nữa, y nói khẽ: "Thủ tướng Văn buổi sáng ngày mai mới tới Lam Sơn, cho nên mỗi người chúng ta đều phải hành động, cố gắng trình hiện một mặt tốt nhất của Nam Tích chúng ta cho các lãnh đạo thấy, trăm ngàn lần đừng để xảy ra vấn đề gì nữa."

Khi tan họp thị trưởng Hạ Bá Đạt cố ý đi cùng với bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên, Lý Bồi Nguyên cảm thán nói: "Mỗi lần lãnh đạo đến tựa như trải qua kỳ thi cuối năm vậy, thật sự là rất khẩn trương."

Hạ Bá Đạt cười một tiếng, nói khẽ: "Lãnh đạo tới là chuyện tốt, bọn họ đứng cao hơn chúng ta, nhìn cũng xa hơn chúng ta, có thể chỉ cho chúng ta phương hướng phát triển về sau."

Lý Bồi Nguyên cười nói: "May mà Nam Tích chúng ta vừa mới chỉnh đốn bộ mặt thành phố, hiện tại diện mạo của thành phố rất tốt."

Trên mặt Hạ Bá Đạt lộ ra ý cười, lúc trước chỉnh đốn bộ mặt thành phố cũng không phải là vì nghênh đón Văn Quốc Quyền, lúc trước trong những thành thị mà Văn Quốc Quyền định tới thị sát cũng không có Nam Tích, trên điểm này, y chỉ là ăn may, không phải là dự kiến trước được, Hạ Bá Đạt nói: "Tôi luôn cảm thấy không nên vì nghênh đón lãnh đạo mà cố ý làm một số thay đổi, chúng ta chỉnh đốn bộ mặt thành phố, sửa trị những hành động trái quy định, đây đều là vì cải thiện điều kiện cuộc sống của người dân thành phố Nam Tích trên căn bản, phải tiếp tục kiên trì chứ không phải là cố làm dáng cho lãnh đạo xem, lãnh đạo đi rồi thì lại đâu vào đấy."

Lý Bồi Nguyên nói: "Lời của thị trưởng Hạ tôi rất đồng ý."

Hạ Bá Đạt sau khi nói vài ba câu bâng quơ, bắt đầu đi vào chính đề, y nói khẽ: "Tôi nghe nói tiền chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Huệ Kính Dân bị song quy, y đã khai ra không ít người, Nam Tích chúng ta cũng có cán bộ liên đới."

Lý Bồi Nguyên nhìn Hạ Bá Đạt một cái, không ngờ tin tức của vị thị trưởng này linh thông như vậy, y cũng vừa mới nhận được thông tri của Ủy ban kỷ luật tỉnh, Lý Bồi Nguyên nói: "Quả thực có một số cán bộ Nam Tích có liên quan, tôi đã bắt đầu điều tra rồi, trước mắt vẫn chưa có kết quả." Lý Bồi Nguyên không muốn để lộ nhiều nội tình cho Hạ Bá Đạt, nhưng nhìn biểu hiện hôm nay của Hạ Bá Đạt, y hẳn là nghe nói không ít tin tức rồi.

Hạ Bá Đạt nói: "Tôi căm hận nhất chính là đám tham ô hủ bại này, thân là cán bộ vì quốc gia, cô phụ sự tín nhiệm và sự phó thác của người dân, lãng phí tài sản quốc gia, tham ô tiền mồ hôi nước mắt của người dân, người như thế cực kỳ đáng căm giận."

Lý Bồi Nguyên cười nói: "Thị trưởng Hạ ghét ác như thù, nếu mỗi một quan viên đều nghĩ được như anh, quốc gia chúng ta so với hiện tại sẽ càng thêm lớn mạnh."

Hạ Bá Đạt vốn định từ trong miệng Lý Bồi Nguyên moi lấy một số tin tức, nhưng Lý Bồi Nguyên làm việc có nguyên tắc của mình, trước khi chuyện chưa được chứng thực, y sẽ không để lộ tin tức cho Hạ Bá Đạt, Lý Bồi Nguyên nhớ tới vừa rồi trên hội nghị Hạ Bá Đạt lên tiếng đốp lại Từ Quang Nhiên, xem ra Hạ Bá Đạt chắc biết chuyện em trai Từ Quang Lợi của bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên bị hiềm nghi đút lót rồi, Lý Bồi Nguyên là một chính khách thâm niêm, đối với thay đổi phong vân trên chính trị có khứu giác nhạy vô cùng, y ý thức được, có lẽ chuyện lần này sẽ trở thành căn nguyên khiến chính đàn Nam Tích lay động.

Văn Quốc Quyền trở về nhà khách nghỉ ngơi mấy tiếng, buổi chiều y còn muốn tới tham quan Cẩm Loan của Nam Tích, vốn định gọi La Tuệ Ninh cùng đi, nhưng La Tuệ Ninh nói hơi mệt, muốn ở lại khách sạn nghỉ ngơi, Văn Quốc Quyền đi không bao lâu thì bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính tới, y là đặc biệt tới thăm Văn Quốc Quyền, sáng sớm hôm nay y mới từ Australia về nước, nghe nói Văn Quốc Quyền đã rời khỏi Đông Giang, bất chấp mệt nhọc lập tức lại ngồi xe tới Nam Tích, không ngờ y vẫn không kịp gặp Văn Quốc Quyền, có điều cũng may La Tuệ Ninh không đi.

Quan hệ của Lương Thiên Chính với vợ chồng Văn Quốc Quyền không tồi, La Tuệ Ninh nghe nói y tới, vui vẻ gặp y.

Lương Thiên Chính nói ra chuyện mình vừa mới xuống máy bay.

La Tuệ Ninh không khỏi cười nói: "Anh đó, nếu mới từ Australia về thì sao không về nhà nghỉ ngơi, gấp gáp chạy tới đây như vậy làm gì?"

Lương Thiên Chính cười nói: "Chị à, anh chị tới Bình Hải, tôi ít nhiều gì cũng là địa chủ, nếu không lộ mặt thì chẳng phải là rất khó ăn khó nói ư?" Xưng hô với La Tuệ Ninh là chị đã kéo gần quan hệ giữa y và La Tuệ Ninh.

La Tuệ Ninh nói: "Anh tới chậm một bước rồi, nhà tôi vừa tới Cẩm Loan, tối nay chắc là ở Cẩm Loan ăn cơm tối rồi mới về, nếu anh có việc gấp thì tới Cẩm Loan tìm ông ấy đi."

Lương Thiên Chính cười nói: "Không vội, thủ tướng Văn tới đây là vì công tác, tôi đến gặp anh chị là tính chất cá nhân, tình bạn cũng phải nhường đường cho công tác."

La Tuệ Ninh cười nói: "Thiên Chính à, anh càng ngày nói càng hay đó, làm bí thư thị ủy Đông Giang nhiều năm như vậy cũng không phải là vô ích."

Lương Thiên Chính nói: "Chị lần này có ấn tượng gì với Bình Hải?"

La Tuệ Ninh nói: "Không có thay đổi gì cả." Câu này khiến Lương Thiên Chính có chút xấu hổ, có chút không tiện nói gì tiếp.

La Tuệ Ninh cười nói: "Anh đừng hỏi tôi, tôi lần này tới là để chiếu cố lão Văn, anh không phải không biết tính tình của ông ấy, cứ công tác là như không cần mạng vậy. Ngay cả nghỉ ngơi cũng quên, tôi trước giờ không can thiệp vào công việc của ông ấy, nhiệm vụ của tôi chính là nhắc nhở ông ấy lúc nào nên nghỉ ngơi, lúc nào nên công tác, những chuyện khác, tôi không bao giờ hỏi tới."

Lương Thiên Chính cười nói: "Đúng là nên có người nhắc nhở thủ tướng Văn, sức khỏe là vốn của cách mạng, có sức khỏe tốt thì mới có thể phục vụ dân được tốt hơn."

La Tuệ Ninh nói: "Thiên Chính à, anh năm nay bao nhiêu rồi?"

Lương Thiên Chính nói: "Năm mươi hai, sắp về hưu rồi."

La Tuệ Ninh bật cười, câu nói sau của Lương Thiên Chính rõ ràng là ám chỉ gì đó, bà ta biết vị trí hiện tại của Lương Thiên Chính ở Bình Hải rất khó xử, tuy đã là cán bộ cấp phó tỉnh, nhưng bên trên lại có Tống Hoài Minh, Triệu Quý Đình, so với y còn trẻ tuổi hơn, Kiều Chấn Lương trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không rời khỏi Bình Hải, cho dù rời khỏi Bình Hải cũng không tới lượt Lương Thiên Chính, chỉ thêm một năm nữa, bí thư thị ủy Lương Thiên Chính cũng hết nhiệm kỳ rồi, muốn được liên nhiệm, cũng có nghĩa là ở Đông Giang làm cho tới khi về hưu, ở tuổi của y, có thể đột phá một bước lên trên là cực kỳ quan trọng. Trước đây khi còn ở kinh thành, Lương Thiên Chính mỗi dịp lễ tết đều đến nhà họ thăm hỏi, y trên quan hệ cao tầng cũng chỉ có Văn Quốc Quyền, có thể được đề thăng hay không cũng chỉ hi vọng toàn bộ vào Văn Quốc Quyền. Chuyện chính trị La Tuệ Ninh không muốn nhiều lời, bà ta nói khẽ: "Về hưu cũng được mà, tôi thật sự là không thể hiểu nổi đám quan viên các anh, cái mà các anh không muốn nhất là về hưu, ngoài miệng thì nói là cống hiến chút sức còn lại, cho đến khi trong xương cốt không còn chút nhiệt lượng nào thì mới cam tâm, nhưng thật sự tới lúc đó, các anh ngẫm lại cuộc đời của mình, trừ làm quan rồi thì chưa từng làm được chuyện gì khác."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất