Y Đạo Quan Đồ

Chương 613-2: Không đánh thì thật phí(2)

Lý Trường Vũ nói: “Trước khi Đường Hưng Sinh sợ tội trốn đi, hệ thống công an của Nam Tích luôn nằm dưới sự lãnh đạo của ông ta, có vấn đề cũng là điều dễ hiểu.” Nói đến đây đột ngột y chuyển chủ đề: “Cậu cảm thấy Trương Đức Phóng thế nào?”

Trương Dương nói thẳng thắn: “Sự việc của Đường Hưng Sinh là do tôi chọc ra, Trương Đức Phóng có thể làm được đến chức cục trưởng cũng có công của tôi không ít, nhưng thông qua quan sát của tôi, người này không hề thích hợp đảm nhận vị trí này.”

Lý Trường Vũ nói: “Cậu là chủ nhiệm thể ủy, không phải là bí thư chính pháp ủy, cũng không phải là cục trưởng công an, sự việc của cục công an không đến phiên cậu phải lo đúng không?”

Trương Dương nói: “Vốn cũng chẳng định lo chuyện của họ đâu, nhưng giờ đây đã gây đến đầu tôi rồi, tôi không thể không lo hộ họ được.”

Lý Trường Vũ thấp giọng nói: “Cậu định thế nào?”

Trương Dương nói: “Trình Diệm Đông của Phong Trạch có năng lực, nếu như có thể điều anh ta đến Nam Tích thì tốt quá.”

Lý Trường Vũ nghĩ, Trương Dương quả nhiên không phải là tự nhiên gây khó dễ cho hệ thống công an mà không có chủ đích gì, hắn muốn nhân cơ hội này, để điều động hạ thủ của mình trước kia đến Nam Tích, dã tâm của tiểu tử này thật không nhỏ, với Lý Trường Vũ, Trương Dương làm như vậy chỉ có lợi với y, một triều thiên tử một triều thần, y đến Nam Tích đảm nhận phó thị trưởng thường vụ, ngoài Trương Dương ra, không có trợ thủ nào hơn, gần đây y và Cung Kỳ Vĩ quan hệ qua lại khá nhiều, mục đích cũng là để tìm trợ thủ chính trị của mình, bồi dưỡng trợ thủ ở Nam Tích mất rất nhiều thời gian công sức, nếu như có thể dẫn từ nơi khác đến đương nhiên là tốt nhất, Trình Diệm Đông y cũng hiểu, làm rất xuất sắc ở Phong Trạch, lúc đầu y cũng là do Trương Dương giúp đỡ thay thế cho cục trưởng công an Triệu Quốc Đống. Tuổi trẻ tài cao, người như vậy rất có tiềm lực, quan trọng hơn nữa là, quan hệ của y và Trương Dương rất vững chãi, lại đến từ Giang Thành, Lý Trường Vũ nói: “Trình Diệm Động chỉ là một cục trưởng công an thành phố cấp huyện, cấp bậc hơi thấp, không thể một bước đến trời được.”

Trương Dương cười nói: “Cục trưởng phân cục Hà Tây Phòng Tâm Vĩ nhất định phải chịu trách nhiệm về chuyện này, vị trí của anh ta nhường ra sẽ dành cho Trình Diệm Đông, Mạnh Doãn Thanh cũng có trách nhiệm liên đới.”

Lý Trường Vũ nhìn Trương Dương hơi ngạc nhiên, tiểu tử này học được cách bày mưu tính kế thế này từ bao giờ vậy, hơn nữa lại ra tay dứt khoát nhanh nhẹn, hắn ta muốn gây ra ảnh hưởng lớn, để lợi dụng áp lực này thay máu một lần cho hệ thống công an, một lần thay máu có ích cho hắn. Lý Trường Vũ thấp giọng nói: “Mạnh Doãn Thanh cậu cũng muốn động vào à?”

Trương Dương nói: “Anh ta mới là người gây tội đầu tiên trong sự việc lần này, tôi đã nói với Khương Lượng rồi, nếu như tổ chức có thể đồng ý, thì anh ta có thể đến Nam Tích làm phó cục.”

Lý Trường Vũ cười đau khổ: “Trương Dương ơi là Trương Dương, cậu tưởng là đang chơi đồ hàng sao? Một sự việc lớn của nội bộ công an không thể nào do cậu tự quyết thế này được, sự việc của Trình Diệm Đông thì có thể, còn sự việc của Khương Lượng chẳng có khả năng nào hết.” Lý Trường Vũ nghĩ xa hơn Trương Dương, hắn vừa đến Nam Tích, giờ đây đã điều một vị phân cục trưởng phó cục trưởng từ Giang Thành đến, người biết thì hiểu rằng Trương Dương đang chơi, nhưng người không biết nhất định nghĩ rằng hắn mới là chủ mưu, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên và thị trưởng Hạ Bá Đạt nhất định sẽ cảnh giác, họ sẽ không để y dễ dàng gầy dựng được bè cánh của mình.

Trương Dương nói: “Tất cả đều có thể xảy ra, tóm lại lần này Phòng Tâm Vĩ và Mạnh Doãn Thanh nhất định phải đứng ra chịu trách nhiệm.”

Lý Trường Vũ nói: “Ăn cơm phải ăn từng miếng một, đừng đánh dồn dập quá người khác sinh nghi.” Y đang nhắc Trương Dương đừng làm quá lớn chuyện.

Trương Dương nói: “Đã làm thì phải làm đến cùng, không làm cho hai người này hạ bệ, thì tôi sẽ không cam lòng.”

Lý Trường Vũ thở dài, tiểu tử này vẫn có tính cách y như hồi xưa.

Trương Dương cười hì hì nói: “Ông đừng thở dài nữa, tôi đã bảo Cao Liêm Minh về nhà làm công tác tư tưởng cho cha của cậu ta rồi, chỉ cần các loại áp lực đổ xuống, thì nhất định sẽ hoàn thành được một số việc.”

Lý Trường Vũ không lạc quan như Trương Dương, y thấp giọng nói: “Dù là tất cả mọi điều cháu nói đều là sự thật, nhưng giờ đây các cháu thiếu đi chứng cứ đã bị người khác đổ oan, ngược lại, họ nói là hiểu nhầm rất có căn cứ, việc này nhiều nhất chỉ có thể truy cứu đến Phòng Tâm Vĩ thôi, thành phố cũng không thể làm ngơ mặc chuyện này tiếp tục dâng lên cao trào đâu. Trương Dương, nghe chú nói một câu, làm việc không thể nào dục tốc được đâu.”

Trương Dương nói: “Tìm được một cơ hội không hề dễ dàng, họ đã giơ mặt đến rồi, nếu như cháu không đánh, thì chẳng phải quá là khinh thường họ hay sao?”

Khi Trương Dương về đến thể ủy, một vị bạn cũ đang đợi hắn, Cố Minh Kiến, lúc này Cố Minh Kiến đang tham quan trung tâm thông tin của thể ủy, mục đích chính của gã là tìm Thường Hải Tâm để nói chuyện, Cố Minh Kiến cười nói: “Hải Tâm à, lần trước tại sao lại làm thế với Lam Hải chúng tôi chứ? Mọi việc đã nói xong xuôi cả rồi, mà cuối cùng lại thay đổi quyết định.”

Thường Hải Tâm cười đáp: “Giá cả của Lam Hải các anh quá cao, chúng tôi đã suy nghĩ toàn diện một chút, thật sự không thể nào chi nổi số tiền lớn như vậy, vì vậy chúng tôi quyết định tự khai phá hệ thống trình tự, thế này là đã tiết kiệm được một khoản tiền lớn.”

Cao Minh Kiến cười ha ha nói: “Thật là biết tính toán vì người nhà, nếu như ai lấy được cô gái như cô về làm vợ, thì thật là có phúc quá.”

Thường Hải Tâm nghe được lời trêu ghẹo trong câu nói của gã, chỉ giả vờ như không nghe thấy, cười nói: “Giám đốc Cố, chỉ mải nói chuyện, quên mất không rót trà cho anh rồi, tô sẽ đi ngay.”

Cao Minh Kiến nói: “Không cần đâu, tôi không khát, chỉ là muốn nói chuyện với cô thôi.”

Thường Hải Tâm nói: “Không được đâu, trong thời gian làm việc chúng tôi cấm nói chuyện riêng, nếu như để lãnh đạo nhìn thấy thì chúng tôi sẽ bị mất tiền thưởng trong tháng này.”

Cố Minh Kiến cười nói: “Vị lãnh đạo nào thế, Trương Dương đúng không?”

Thường Hải Tâm gật đầu.

Cố Minh Kiến nói: “Anh ta nổi tiếng thương hoa tiếc ngọc, không thể nào cắt bớt tiền của cô đâu…” Lời còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng Trương Dương vang lên đằng sau: “ai đang ở đó nói xấu tôi thế?”

Cố Minh Kiến quay người, thì nhìn thấy Trương Dương xuất hiện ở ngoài cửa, gã cười ha ha đi về đó, Trương Dương cũng cười bước lên, bắt tay với Cố Minh Kiến rất nhiệt tình, sự khách sáo của Trương Dương với gã là thật, đây là chú của hắn đấy chứ, là người nhà đấy chứ! Có điều nói ra thì cũng kì lạ, từ sau khi Cố Minh Kiến vào tù lần trước, quan hệ giữa Trương Dương và gã mặc dù đã hồi phục lại bình thường, nhưng không thể nào đến được độ như hồi họ mới quen, có gì cũng nói với nhau nữa, có lẽ là vì quan hệ giữa hắn và Cố Giai Đồng, có một vài việc không làm rõ, nhưng người khác chưa chắc đã không biết, với đầu óc của Cố Minh Kiến, làm sao có thể không nhìn ra quan hệ ám muội của Trương Dương và Cố Giai Đồng được.

Cố Minh Kiến và Trương Dương từ bạn biến thành thù, sau đó vì Trương Dương giúp đỡ không mệt mỏi, lại từ thù thành bạn, Cố Minh Kiến rất cảm kích Trương Dương, nhưng khi Cố Minh Kiến đối diện với Trương Dương lại cảm thấy có phần không thoải mái.

Trương Dương cười nói: “Minh Kiến, sao tự nhiên lại đến Nam Tích vậy?”

Cố Minh Kiến cười nói: “Đưa cha đến Tây Kiều, tiện thể đến đây thăm anh một chút, lần trước trung tâm thông tin của các anh phủ định chúng tôi, tôi luôn cảm thấy rất buồn vì điều đó, rốt cuộc các anh có thể xây dựng trung tâm thành thế nào? Tại sao Lam Hải chúng tôi lại bị đào thải?”

Trương Dương cười ha ha nói: “Giờ đây lòng hiếu kì của anh được thỏa mãn rồi?”

Cố Minh Kiến gật đầu nói: “Được lắm, Hải Tâm thật sự rất có năng lực!”

Trương đại quan nghe gã gọi một câu Hải Tâm hai câu Hải TÂm, trong lòng hơi khó chịu, từ bao giờ mà gã đã quen với Hải Tâm như vậy?

Thường Hải Tâm đứng bên cạnh nghe vậy cũng thấy rất nản, người như Cố Minh Kiến thật là có phần đáng ghét, tâm lý của phụ nữ rất kì lạ, thật ra Cố Minh Kiến dù là phong độ hay là bề ngoài đều là một thanh niên anh tuấn, lại có bối cảnh ưu việt, nhưng Thường Hải Tâm lại không thích gã ta, nguyên nhân là vì cô luôn đem gã so sánh với Trương Dương một cách không chủ định, vừa so sánh đã cảm thấy khác biệt, cái phong độ của Cố Minh Kiến là do giả vờ cố làm mà ra, nên giả tạo, còn người như Trương Dương mặc dù thái độ suồng sã, nhưng hắn không hề giả tạo.

Nghe Cố Minh Kiến gọi mình bằng cái tên Hải Tâm rất thân mật, Thường Hải Tâm cảm thấy hơi rợn da gà, cô cáo từ: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài làm việc.”

Trương Dương lúc này mới ý thức được hắn và Cố Minh Kiến đang ở trong trung tâm thông tin, hắn cười nói: “Chúng ta đã giành đất người khác rồi, Minh Kiến, đến phòng làm việc của tôi ngồi chơi.”

Cố Minh Kiến gật đầu, rồi lại cười nói với Thường Hải Tâm: “Hải Tâm, tối nay không có việc gì khác đúng không, chúng ta cùng đi ăn cơm đi!”

Thường Hải Tâm từ chối một cách thẳng thừng: “Xin lỗi, tối nay tôi phải đi Lam Sơn với anh trai rồi!”

Cố Minh Kiến nghe cô ấy nói vậy, cảm thấy hơi thất vọng: “Vậy à!”

Trương Dương hiểu tính cách của Cố Minh Kiến, biết rằng tên này rất chắc mẩm trong chuyện tình cảm, Trương Dương đương nhiên không muốn Cố Minh Kiến theo đuổi Thường Hải Tâm, thấy Thường Hải Tâm từ chối gã, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất