Hai người cách xa nhau không tính là xa, huống chi Tùy Qua diệt sát Vụ Ẩn Thiên Quân thì biết rõ đối phó người tu hành Nghịch Đan Cảnh nhất định phải dùng nắm đấm oanh kích, thẳng đến khi hành hạ đối phương tới chết. Nghịch Đan Cảnh có thể nghịch chuyển cương khí và thuộc tính, cũng có thể nghịch chuyển cương khí xâm nhập của đối phương, hơn nữa tiến hành hấp thu lợi dụng, nhưng mà loại hấp thu lợi dụng này có hạn độ, vượt qua hạn độ này nếu như cưỡng ép hấp thu thêm thì kim đan không ngăn được sẽ nổ tung.
Theo lý thuyết, đối kháng người tu hành Nghịch Đan Cảnh sẽ đối kháng Nguyên Đan Cảnh, trừ khi có ưu thế tuyệt đối mới giết được đối phương, cho nên Triệu Kiền Khôn mới căn bản không đặt Tùy Qua vào trong mắt, cho dù Tùy Qua trong giới tu hành có chút danh khí. Nhưng mà khi Tùy Qua đánh ra một quyền thì Triệu Kiền Khôn mới biết được hắn sai rồi, trong giới tu hành, dường như sẽ sinh ra một ít quái vật nghịch thiên, có thể vượt cấp khiêu chiến giết người, mà Tùy Qua hiển nhiên chính là quái vật như vậy, hơn nữa còn bị Triệu Kiền Khôn hắn đụng phải.
- Ma Long đao! Nghiệt Long Tê Thiên!
Dù sao Triệu Kiền Khôn cũng là cường giả Nghịch Đan Cảnh, đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, trông thấy Tùy Qua cuồng mãnh, trực tiếp đánh ra "Ma Đao Thập Nhị Thức" thức mạnh nhất Nghiệt Long Tê Thiên, năm đại hoàn trên Ma Long đao chấn động mạnh, phía trên có hắc khí, những hắc khí này ngưng tụ thành năm Hắc Giao Long to lớn, theo thế đao của Triệu Kiền Khôn bổ thẳng vào nắm đấm của Tùy Qua.
Ầm ầm!
Tiếng vang to lớn vag vọng, năm đầu Hắc Giao Long va chạm vào hư ảnh Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp.
- Làm sao có thể!
Triệu Kiền Khôn không nhịn được kêu lên một tiếng, trơ mắt nhìn năm đầu đầu Hắc Giao Long bị hư ảnh Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp nghiền nát.
Không chỉ có như thế, hư ảnh Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp còn tiếp tục nghiền nát về phía Triệu Kiền Khôn.
- Phá cho ta!
Triệu Kiền Khôn gầm lên giận dữ, Ma Long đao bắn ra hơn trăm đao cương, tiếp tục bổ mạnh vào hư ảnh Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp.
Trảm!
Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp tỏa hào quang mạnh mẽ.
Lại trảm!
Triệu Kiền Khôn toàn lực ra tay!
Liên tiếp mười đao, Triệu Kiền Khôn cầm Ma Long đao cũng chém vỡ hư ảnh Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp của Tùy Qua!
- Tiểu tử! Sát chiêu mạnh nhất của ngươi đã bị ta phá vỡ, ngươi còn có năng lực gì không?
Triệu Kiền Khôn đem Ma Long đao hoành ở trước ngực, hung uy to lớn quát lên.
Xác thực, một chiêu Thảo Mộc Tri Uy này là sát chiêu mạnh nhất của Tùy Qua hiện nay đang nắm giữ, Triệu Kiền Khôn dùng hết toàn lực đánh tan sát chiêu này của Tùy Qua, giống như đã nhìn thấy ánh rạng đông.
Bởi vì phàm là sát chiêu đều tiêu hao rất nhiều nguyên khí trong người làm đại giá.
Một khi ngươi phá được sát chiêu của đối phương, như vậy chẳng khác gì nhìn thấy thắng lợi trong mắt.
Đạo lý kia cơ bản là đúng vậy, nhưng mà dùng trên người Tùy Qua lại không đúng.
- Ta xác thực không có năng lực gì khác.
Tùy Qua nhìn qua Triệu Kiền Khôn, lúc này hắn còn hung mãnh hơn Triệu Kiền Khôn nhiều, nói:
- Nhưng mà, năng lực duy nhất của ta chính là mang sát chiêu đánh ra hơn mười lần liên tục. Không biết, ngươi có thể tiếp bao nhiêu chiêu?
- Hơn mười lượt?
Triệu Kiền Khôn còn cho là mình lỗ tai nghe lầm.
Sát chiêu khủng bố như thế, làm sao có thể có người một hơi đánh ra mười lượt, con mẹ nó đây là người sao?
Nhưng mà Tùy Qua biểu hiện đúng là vượt qua đoán trước của Triệu Kiền Khôn, Tùy Qua không chỉ đánh ra mười lượt, hơn nữa còn là trong khoảng khắc đánh ra mười lượt, trong thời gian một nháy mắt, bốn phía quanh Triệu Kiền Khôn đều có hư ảnh Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp áp tới, mang theo uy thế hủy diệt khủng khiếp.
Không cách nào chống cự!
Không cách nào trốn tránh!
Không cách liều mạng!
Trong khoảnh khắc, Triệu Kiền Khôn cảm giác toàn bộ sinh cơ của mình đã bị khóa chết, hắn giống như một phạm nhân bị giam trong lồng sắt.
Nhưng mà Triệu Kiền Khôn không cam lòng ah, nhưng hắn là cường giả Kết Đan trung kỳ, có hơn ngàn năm thọ nguyên, hắn đã đạp vào kim đan đại đao, đã thành công chiếm được hy vọng trường sinh, nhưng mà hy vọng này sắp bị người khác bóp chết! Hơn nữa còn là một tiểu tử Nguyên Đan Cảnh bóp chết, chuyện này hắn làm sao chịu nổi, hắn làm sao cam tâm, làm sao nhận mệnh?
Ngọc thạch câu phần!
Tự bạo kim đan!
Triệu Kiền Khôn gầm lên giận dữ, hắn đang muốn tự bạo kim đan, đột nhiên nghe thấy Tùy Qua nói ra:
- Triệu Kiền Khôn! Triệu đạo hữu, đợi đã nào... Kim đan có được không dễ, đừng tự bạo!
Triệu Kiền Khôn thầm nghĩ:
- Cháu con rùa mới muốn tự bạo! Vương bát đản mới muốn tự bạo! Nhưng mà lão tử không muốn tự bạo, đã bị ngươi bức phải tự bạo.
Nhưng mà Tùy Qua nói lời này khiến nội tâm Triệu Kiền Khôn nhìn thấy sinh cơ, hắn quát:
- Đúng vậy! Lão tử tự bạo cũng phải kéo ngươi làm đệm lưng! Ngươi nếu thức thời thì buông ra một con đường cho ta rời đi, về sau núi xanh còn đó nước biếc chảy dài! Chúng ta đi con đường riêng.
- A...... Đúng vậy, ngươi không nên tự bạo, ta cũng không muốn bị ảnh hướng đâu.
Tùy Qua nói:
- Nhưng mà, muốn ta buông con đường sống-- bởi vì cái gọi là: cây này ta trồng, đường này ta mở, muốn đi ngang qua phải lưu tiền lại.
- Ngươi muốn vơ vét tài sản!
Triệu Kiền Khôn hừ lạnh một tiếng, nhưng mà lưu được núi xanh sợ gì không có củi đốt.
- Tốt! Ngươi muốn cái gì?
- Ách... Thanh ma đao của ngươi không tệ.
- Ngươi mơ tưởng!
Triệu Kiền Khôn quát lạnh.
- Ta còn chưa nói xong mà.
Tùy Qua nói,
- Nếu Triệu đạo hữu không nỡ cây phá đao này, vậy thì thôi. Không có biện pháp bàn thì ngươi tự bạo đi, cùng lắm bị ngươi nổ trọng thương, ngươi cũng biết, dùng cảnh giới của ta, muốn nổ chết ta không dễ dàng. Dù sao ngươi chết chắc, ta cuối cùng vẫn có biện pháp khôi phục.
- Ngươi... Tốt!
Triệu Kiền Khôn không có cam lòng ném Ma Long đao cho Tùy Qua, buông tha quyền khống chế Ma Long đao thì tu vị của hai bên chênh lệch không nhiều, làm bất luận mờ ám gì cũng không có ý nghĩa.
- Hiện tại cho ta đi thôi!
Thấy Tùy Qua cầm Ma Long đao, Triệu Kiền Khôn đè nén nộ khí nói ra.
- Ách... Đây chỉ là một điều kiện.
Tùy Qua nhàn nhạt nói, hư ảnh Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp quanh Triệu Kiền Khôn không có biến mất, nhưng mà nhưng cũng không có nghiền áp qua phía Triệu Kiền Khôn.
- Ngươi! Tiểu tử ngươi không nên quá phận!
Nếu như không phải bị người ta chế trụ, Triệu Kiền Khôn chỉ sợ muốn chửi tổ tông mười tám đời của Tùy Qua một lần. Nhưng mà hiện tại hắn bị nghẹn...
- Ma Long đao của ngươi không tệ. Nhưng mà, chỉ cần có đao thì phải có đao pháp.
- Cho ngươi!
Triệu Kiền Khôn ném ngọc giản đao pháp Ma Long cho Tùy Qua.
- Hiện tại, có thể cho ta đi chưa?
- Cái này... Triệu Kiền Khôn, ngươi quá nóng vội.
Tùy Qua nhàn nhạt nói:
- Ngươi chẳng lẽ cảm thấy một thanh phá đao và đao pháp có thể đổi mạng của ngươi sao? Như vậy mạng của ngươi quá không đáng tiền rồi.
- Ngươi -- ngươi... Ngươi đừng quá phận!
Triệu Kiền Khôn tức giận nổi gân xanh lên, quát:
- Ngươi rốt cuộc muốn cái gì.
- Lời này có lẽ hỏi chính ngươi.