Ý Tưởng Không An Phận

Chương 77

Khương Thời Niệm chưa từng thừa nhận, cô nghĩ đủ mọi loại giải thích hợp lý cho việc anh thích, nhưng lại duy nhất trốn tránh đi tình cảm của bản thân mình,  sợ rằng không biết tự lượng sức mình, sợ rằng tự mình đa tình, sau cùng chỉ nhận lại tiếng cười thờ ơ của anh.

Cô đã chuẩn bị tốt để đến đây thổ lộ với anh, mỗi một bước đi của anh đều là vì cô, không có đường vòng, chắc chắn sẽ quay lại thích cô.

Khương Thời Niệm thân thể cương cứng, mặc cho anh hôn, ý thức vừa mới tỉnh táo lại liền bị đánh tan, cố gắng chống đỡ, không thể chỉ như thế mà thôi, kể từ khi cô được anh dẫn đi đến hôm nay, không là vì thoải mái hưởng thụ sự chủ động của anh.

Anh đã chủ động quá nhiều rồi.

Vài ngày không gặp, nỗi cay đắng tủi hờn khi ở bệnh viện anh duy trì giữ khoảng cách với cô cứ như vậy mà tìm tới.

Khương Thời Niệm túm lấy cổ áo đang mở ra của Thẩm Diên Phi, dùng giọng mũi hướng về phía anh lên án: " Tại sao... Anh cố tình xa lánh em, bỏ mặc em như vậy, nhà không về, đến mặt cũng không gặp, sợ em tối ngày không ngủ để đợi anh, anh thà rằng lừa em ở lại công ty có việc, anh không muốn nghe em nói sao? Không phải để em tự mình đến thổ lộ? Tại sao anh--"

Tại sao lại đem những lời nói thật lòng đó, từng câu từng chữ nói trước mặt cô.

Thẩm Diên Phi cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên cần cổ đang ửng đỏ của cô, nhẹ nhàng cắn, dùng răng nanh không nặng không nhẹ mà ma sát, uy hiếp đến động mạch của cô.

Khương Thời Niệm cảm nhận được nguy hiểm, nhưng không có cách nào khống chế chính bản thân mình thoát khỏi sự trầm luân đó.

Anh như đứng trên một bờ vực, không biết giây phút nào đó không thể chịu được lực, sẽ hút cô đến kéo cô đến chết, để lưu lại khoảnh khắc này, để tránh khỏi có được rồi lại mất đi.

Thật lâu sau, anh mở lời, giọng nói thấp đến mức không thành câu: " Anh không cần em phải thổ lộ với anh, thứ anh muốn, chỉ là nguyện ý chủ động hướng về phía anh, nói cho anh biết rằng em cần anh, chỉ như vậy thôi là đủ rồi, em chỉ cần đứng tại chỗ, quãng đường còn lại anh đều sẽ vì em mà đi."

" Khương Tuệ Tuệ" Anh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trực tiếp nhìn thẳng vào cô:" Anh chỉ cần em vì anh bước một bước, một bước thôi là đủ rồi."

Khương Thời Niệm choáng váng, trái tim và tai cùng nhau đập liên hồi.

Cô cho rằng yêu thích, nên là một người bất chấp mọi hậu quả mà lao tới, không phải là đứng tại chỗ là có thể sở hữu được.

Khương Thời Niệm khoé môi khô khốc, trong tiếng tim đập ồn ào mơ hồ vang lên những tiếng kêu thảm thiết, Thẩm Diên Phi làm sao có thể thích cô như thế, những thiên vị cùng che chở kia, hết thảy đều là thật, đều xuất phát từ tình cảm.

Là kể từ khi kết hôn sao? hay bắt đầu từ khi nhận giấy chứng nhận kết hôn? Nhưng thời gian ngắn như vậy.

Cô đã đạt được rất nhiều, cho đến hôm nay, cô mới lấy hết can đảm để thổ lộ với anh, nhưng anh...

Khương Thời Niệm liếc nhìn cổ áo xộc xệch của mình, áo khoác đã rơi ra từ lâu, bên trong là chiếc váy trễ vai, một bên đã tuột đến khuỷu tay trong nụ hôn cuồng nhiệt tràn đầy màu sắc vừa rồi, cô cũng không che lại, ổn định lại tâm trí mới hỏi: " Anh là thích khuôn mặt em sao?"

Thẩm Diên Phi dừng lại một giây, dường như bị cô làm cho tức cười, tiếng cười trầm thấp đứt quãng phát ra từ trong cổ họng: " Em cho là như vậy?"

" Em..." Khương Thời Niệm khách quan nhìn lại chính mình, anh đột nhiên đè xuống hôn lên bờ vai mảnh khảnh của cô, cô sắp xếp lại câu trả lời không hoàn chỉnh: " Vậy là thích thân thể sao...cũng có vẻ hợp lý."

Anh nâng bàn tay lên, gang bàn tay mở ra đặt trước cổ họng cô, hơi ấn nhẹ, ngữ khí nhàn nhạt nghiêm nghị: " Nghĩ lại lần nữa."

Khương Thời Niệm biết là không phải, những thứ này làm sao có thể khiến Thẩm Diên Phi chú ý tới, thực ra là cô cố ý khiêu khích anh.

Cô ngừng suy nghĩ về điều đó, qua một tầng sương mù, đối mặt với hơi thơ bị bóp nghẹt của anh, nghiêng người về phía trước, ôm chặt lấy anh, giọng nói của cô rời rạc, cố gắng hết sức nói ra suy nghĩ của mình.

" Anh là thích em." Cô khẳng định nói: " Chỉ bởi vì em là Khương Tuệ Tuệ mới động lòng, không phải vì bất kể lý do nào khác."

Chưa nghe thấy câu trả lời từ Thẩm Diên Phi, cô cũng vứt bỏ đi chút phòng bị cuối cùng, cười trong nước mắt nhẹ nhàng nói bên tai anh, nói rõ ràng những gì mình đã nghĩ từ trước: " Tình yêu của em đối với Thẩm Diên Phi không phải vì tiền, cũng không phải vì anh luôn bảo vệ em, em bị thu hút bởi anh, đắng cay ngọt bùi đều đã trải qua rồi, nhịn không được mà cười lên, buổi tối sau khi anh ngủ em đã khóc, em đã sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên em muốn có một thứ gì đó..."

" Em muốn có được" Khương Thời Niệm cong môi, phá vỡ đi tầng ánh sáng khao khát: " Em là muốn, muốn chúng ta thật sự ở bên nhau, chứ không phải là một đôi vợ chồng thoả thuận.

Cô nhích cơ thể ra xa, nhìn chằm chằm vào ánh mắt bí ẩn của anh, như bị một tấm lưới đã có tính toán trước, bao phủ hoàn toàn, cô nhẹ giọng hỏi: " Anh cũng có thể chỉ thích mình em thôi, có được không?"

Thẩm Diên Phi cười đến khàn giọng, khóe mắt ửng đỏ vì cười, liền cúi xuống che đậy, cố gắng kiềm chế sự thất lễ của mình, ngực như bị rằng xé rồi lành lại.

Anh ôm cô vào lòng, hương thơm ấm áp trên cơ thể tùy ý quấn lấy cô, anh nhắm mắt lại, núi lở sóng thần kia rốt cuộc cũng không thể chịu nổi, anh lại nhéo má cô một cái, kéo cô qua, hung hăng mà hôn.

Khi anh bắt đầu khai giảng năm thứ hai trung học, cô mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng của trường, rụt rè gõ cửa câu lạc bộ, dưới ánh nắng hoàng hôn bắt gặp ánh mắt của anh, cô bị bạn học lừa đến, thận trọng mà đưa đơn đăng ký sau đó nói với anh: " Học trưởng, làm phiền anh rồi."

Cô tuổi còn nhỏ lại rất mảnh khảnh, không biết chút gì về kiếm đạo, lại bởi vì quá xinh đẹp nên bị một đám người trêu ghẹo, anh đưa cô ra khỏi đám đông, nhìn khuôn mặt bối rối của cô, dạy phụ đạo cho cô, cô nắm chặt thanh kiếm như đối mặt với mối nguy hiểm lớn, liên tục lắc đầu đối với anh nói: " Cảm ơn không cần đâu."

Lớp mười một và lớp mười không học cùng một tầng, cô bất chợt sẽ đi ngang qua cửa lớp anh, ánh mắt lướt qua đám bạn, anh im lặng mà nghênh đón, những thứ cô đáp lại, lại như là đang dẫm phải đuôi thỏ, thậm chí như không phát ra tiếng động, anh vẫn biết cô đang nói: " Xin lỗi, tôi không phải nhìn anh."

Cô bị thương ở câu lạc bộ, mơ mơ hồ hồ, anh lấy áo khoác cho cô, dưới cơn mưa nhẹ cõng cô trên lưng ra sức chạy, cô lại choáng váng chống cự: " Đừng chạm vào tôi."

Anh đi đến đâu, cô cũng đều là đường thẳng song song của anh, không dám cũng không nguyện ý giao nhau, nhìn như đang đẩy anh đến tận cùng của sự cô đơn tịch mịch, trên thực tế, anh chỉ bị coi như là một tai hoạ ghê gớm.

Sau này, anh bất hoà với Thẩm gia, đoạn tuyệt quan hệ với người cha điên dại, mẹ  anh cũng bỏ rơi anh, sống chết cũng không còn liên lạc, Thẩm gia vì để anh cúi đầu khuất phục, đã cắt đứt hoàn toàn anh với mọi thứ xung quanh, để anh đứng trên một hòn đảo biệt lập, buộc anh phải quỳ xuống nhận thua.

Anh vốn dĩ là kẻ cô độc ở trường, rãnh rỗi thì thà đánh nhau với người khác, mùa đông năm đó anh ốm nặng, không cần thiết phải nói với bất cứ người nào, khi bệnh truyền nhiễm hoành hành ở Bắc Thành, không ai dám đến gần anh, ngay cả phòng y tế của trường và bệnh viện cũng quá tải.

Anh không có nhà để về, đành ở lại trong căn phòng học bỏ hoang trống trải, đóng cửa lại, lẳng lặng ngồi ở trong góc, chờ bản thân dần dần mất ý thức, bàn tay lạnh lẽo kia lại vươn ra, không biết làm thế nào để bảo vệ chính mình, nhón chân nhẹ nhàng bước đến đẩy cửa, cầm theo một túi đầy thuốc cùng với cơm và canh nóng hổi, giống như một con thú nhỏ đi tới trước mặt anh.

Cô nghĩ rằng anh ngủ rồi, không có cảm giác, một lời cũng không nói dùng khăn lạnh lau cho anh, cô dường như lén ăn tim gấu, dám khoa lòng bàn tay của anh cho hạ sốt, cô không biết giúp người khác ăn cơm, đưa một thìa canh đến bên môi anh, nhưng anh không nuốt xuống, cô gấp đến mức vội vàng xoa ngực anh, thấy anh ho nhẹ một tiếng, vội vàng xoay người bỏ chạy.

Trước khi đi, cô nhẹ giọng nói với anh: " Học trưởng, em là bị ép buộc, em không cố ý mạo phạm anh."

Con người bị ép buộc này, mỗi ngày sáng tối đều đến, không ngại phiền phức đem sự ấm áp của bản thân đến cho anh, thẳng đến ngày hôm đó anh không thể nhẫn nhịn được nữa, trừng mắt nhìn cô, khăn mặt của cô rơi trên đất, khuôn mặt tái nhợt ấp úng giải thích: " Học trưởng, em chỉ là bốc thăm ngẫu nhiên thôi."

Trong câu lạc bộ mọi người đều kính trọng và nể sợ anh, khi gặp nguy hiểm, gặp phải sự can thiệp từ trên xuống của Thẩm gia, ai lại vì thế mà liều mình mạo hiểm, nghe nói cô đã kêu gọi mọi người cùng rút thăm, rồi tự mình rút ra lá thăm đáng sợ nhất.

Cô cúi đầu, tay nắm chặt lại, nói với anh: " Anh bình phục là tốt rồi, em hứa sau này sẽ không tới nữa."

Sau lời hứa đó, anh bởi vì có người không có ý tốt nhớ nhung cô, mà liên tiếp đánh nhau, có lúc điên cuồng nhớ đến cô, sẽ cố ý bị thương, máu đổ không thể đếm, anh điên cuồng đoạt lấy thứ  duy nhất mà mình có để đổi lấy ánh mắt nhất thời nhìn xuống của cô.

Cô không biết nguyên nhân, luôn lén lút tới đây, lặng lẽ ngồi cạnh anh, anh giả vờ như không biết, có những lúc sợ anh thật sự xảy ra chuyện, đành bất đắc dĩ cẩn thận ở lại, nếu quá mệt chịu không được sẽ dựa vào thường ngủ thiếp đi, sau đó nghiên người dựa vào vai anh, không tự giác mà mềm mại lẩm bẩm: " Anh có thể đừng bị thương nữa không, anh quá doạ người rồi."

Đều là sự ẩn nhẫn không đành lòng.

Đều là cô gái nhỏ ngoan ngoãn người gặp người thích.

Nếu đổi lại là người khác trong câu lạc bộ, cô cũng sẽ như vậy.

Sau đó, khi gặp nhau trên hành lang sân thể dục, mí mắt cô một chút cũng không nâng lên, cùng người khác cười nói vui vẻ, vừa ấm áp ngoan ngoãn lại ngọt ngào, không thích thì có gì sai, sợ hãi anh, trốn tránh anh, đối diện cũng là điều xa xỉ, chỉ là hào quang của cô chiếu qua cơ thể anh, cô có gì là sai.

Là anh ngay từ đầu đã vượt quy định, giống như muốn ánh trăng sáng trên bầu trời.

Cô trong sáng thuần khiết, tràn đầy sự trong sạch, anh không phải là người đặc biệt của cô, cô là hoa khôi được mọi người yêu thích nhất trong toàn trường, là đại tiểu như được nhà họ Khương cưng chiều, anh thực tế chỉ là một người bị nhà họ Thẩm châm biếm vứt bỏ, đi làm chó cho người khác, không cam tâm phiền phức quỳ xuống đất chịu thua.

Là anh lòng tham không đáy.

Sau lần bị thương nặng nhất, anh còn sống, nhưng cũng biết là, lần này chính là kết thúc rồi.

Không thể lại lừa cô mềm lòng mà bắt cô ở bên cạnh.

Đây là kết cục mà anh tự mình lựa chọn, cam tâm tình nguyện để đổi lại sự bình yên và tính mạng cho cô.

Chỉ là anh chúc cô có một tương lai tươi sáng, một đời hạnh phúc an yên, nhưng anh không thể chịu được việc sau nhiều năm, cô khoác tay một người khác, xa lạ mà hướng về phía anh cong môi xa cách nói: " Thẩm tổng, cảm ơn anh đã đặc biệt tới đây, chúc mừng lễ đính hôn của chúng tôi."

Anh phải làm sao để có thể kiềm chế, mới có thể trơ mắt nhìn cô ở bên cạnh người khác, ôn nhu thân mật, cùng nhau đi qua xuân hạ thu đông, cùng nhau sống chung cả đời.

Những năm tháng long đong cứ tầng tầng lớp lớp tích tụ lại, đều là những mảnh vỡ sắc nhọn, vết thương bị rách ra chạm vào nhau, rát nhiều lúc không phân biệt được đâu là đắng đâu là ngọt.

Nhưng hiện tại, đôi môi đã nhiều lần nói ra lời từ chối với nh, lại kề sát vào tai anh, trong mắt ngân ngấn nước, nghiêm túc hỏi anh: " Anh có thể hay không giống như em thích anh, thích lại em."

Không giống nhau.

Làm sao có thể giống nhau được.

Nhưng đối với anh mà nói, đó là nguyện ý dùng tất cả để trao đổi phần thưởng.

Con đường này anh tự mình bước đi, vốn dĩ không cần cô phải chịu trách nhiệm, sao có thể vào lúc này nói với cô, anh yêu em có bao nhiêu khổ tâm, muốn điên cuồng đem em cắn nuốt đến nhường nào.

Cho anh tình yêu, anh đã rất thỏa mãn.

Thẩm Diên Phi cúi đầu ngậm lấy đôi môi ướt át của cô, cạy mở khớp hàm hơi khép lại, làn theo chiếc lưỡi mềm mại nóng bỏng của cô, chiếm cứ khoang miệng, thưởng thức hàm răng co quắp run rẩy, rồi lại luồn sâu vào trong cổ họng như muốn ăn mòn cô.

Cuối cùng, trong lúc cô run rẩy không kiềm chế được, anh kéo cổ áo rộng ra, ôm chặt lấy vòng eo đã mềm nhũn ra của cô, ngón tay đi sâu vào da thịt trắng nõn của cô, anh giống như một người đàn ông động lòng với vợ sau khi kết hôn, trả lời cô: "So với em thích anh thì thích nhiều hơn em, chấp nhận anh nhé?"

Khương Thời Niệm dường như không có cơ hội để nói, đột nhiên mở to đôi mắt cắn môi dưới, đầu gối theo bản năng siết chặt lại che đi cảm giác vừa mát mẻ hoà cùng sự khó chịu đột ngột xảy ra, lại bị anh tách ra, anh cúi người đứng giữa cô, đối với quả anh đào thiên vị hơn.

Cô run rẩy đưa tay đẩy anh: " Anh...vết thương trên lưng anh, mau nhanh đi xử lý trước đi! Em cho anh...đổi thuốc!"

" Vết thương không đau" Thẩm Diên Phi không kiềm chế được bản thân, hôm nay cũng không ôn nhu dịu dàng, ép người cô ngửa ra sau, giữ đầu gối cô thấp giọng thủ thỉ nói: " Đau ở chỗ khác, em biết là ở đâu không."

Là ở đâu.

Bởi vì khao khát tình yêu và sự dịu dàng mà mấy hôm nay anh phải đè nén sự chiếm hữu của mình, cảm thấy rất đau đớn.

Trên bàn làm việc bị bao phủ bởi bộ âu phục dính đầy hơi thở của anh, tờ giấy trắng bị nhàu nát và ướt sũng, bức tượng điêu khắc đầu sư tử bị đổ rơi xuống sàn làm cho giấu đi lòng dạ rối bời của anh, Khương Thời Niệm được anh bế vào phòng tắm bên trong phòng làm việc, nước nóng văng ra tung toé, vài giây trước mắt cô còn mơ hồ, còn đang nghĩ đến máu chảy sau lưng anh, không thể tùy tiện bị dính nước, nhưng lại cứ đứng ngoài dòng nước như ma quỷ, siết chặt eo cô.

Mảnh tường lớn lạnh lùng dính đầy hơi nước, lại được những ngón tay tinh tế mảnh khảnh của cô vô lực mà trượt xuống, làn nước nóng nhẹ nhàng phả lên tấm lưng mềm mại của cô, đâu đâu cũng là bọt nước bắn tung toé mơ hồ không rõ.

Khương Thời Niệm bị âm thanh của tiếng nước chảy chiếm giữ, đã không còn nghe thấy nhịp tim đập và tiếng khóc của mình, cô bước ra khỏi vòi hoa sen với lòng bàn chân ướt đẫm của mình, nụ hôn cháy bỏng cùng anh dường như phảng phất hoà quyện sinh mệnh vào nhau.

Cô bất giác ngây ngô nghĩ, từ các cuộc gặp mặt ngắn ngủi trong quá khứ, có lẽ cô cũng không phải là đang sợ anh.

Một tấm thảm dày dưới chân Khương Thời Niệm, trên bồn rửa tay cũng như vậy, khuỷu tay của cô tê dại đau xót ấn lên trên, tạo ra những nếp nhăn lộn xộn, cô vô thức ngẩng mặt lên và khóc, làm ướt làn tóc hai bên thái dương, ngón tay cái của anh đặt dưới cằm cô, mân mê khoé môi đỏ bừng của cô, nhẹ nhàng mở ra, quấy đảo đầu lưỡi cô.

" Không chỉ nghĩ đến em"

Một tay khác nắm lấy lòng bàn tay cô, nâng lên và đặt trước nơi có khí nóng dày đặc, giơ cao trước tấm gương vô hình nóng bỏng trước mặt cô, dẫn dắt cô, lo lắng về những gì được mất, hận không thể ôm ấy cô cùng nhau truỵ lạc.

Cô kích thích tình yêu và tình dục trong lòng anh, cũng kích thích sự ức hiếp mạnh mẽ không khống chế được, càng nói những lời quá đáng hơn.

" Còn muốn cứ như vậy mà làm em."

"Anh..."

Thẩm Diên Phi nắm lấy tay cô, cùng nhau lau đi lớp sương mù trên gương, trong thế giới nhỏ đột nhiên trở nên rõ ràng, mọi thứ đều được phản chiếu rõ nét, không chỗ nào che giấu, đôi mắt không có tiêu cự của cô lấp đầy hình ảnh phản chiếu thân hình thon dài cao lớn của anh trong gương.

Anh nằm sấp, tham lam cuồng nhiệt, vứt bỏ đi giới hạn, mê hoặc cô mở to hai mắt: " Đừng trốn, Tuệ Tuệ, nhìn cho rõ, thân thể và trái tim em có anh rốt cuộc có biểu tình gì."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất