Chương 20. Ma đầu hiện thân.
Khi một người xui xẻo, uống nước lạnh đều nhét kẽ răng, đánh rắm đều nện gót chân.
Còn biết làm sao nữa, lão thiên gia, ta không chửi ông nữa được không, tha cho ta đi được không.
— Trích từ chương 70, 《 Nhật ký của ta 》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh ma, Trương Ma Thần.
Co ro trong bụi tre, Trương Mạc đến cả thở mạnh cũng không dám.
Thầm đếm thời gian trong lòng, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ mình sẽ thực sự bỏ lỡ thời gian.
Cũng xui xẻo, đúng lúc này, trên đường rời đi lại đụng phải hai người.
Trương Mạc bây giờ tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong.
Xa xa khói độc bốc lên nghi ngút, vòng đường khác cũng không xong. Chỉ có thể từng chút từng chút dịch sang bên cạnh, xem có thể không gây chú ý cho hai người này, rồi lặng lẽ rời đi không.
Đáng tiếc, ý tưởng thì hay, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.
Xé rách hoàn toàn lớp mặt nạ của mình, Huyết di và Mộ tông chủ trong lần ra chiêu tiếp theo đã không còn bất kỳ kiêng dè nào nữa.
Trong nháy mắt, kiếm khí ngang dọc, máu tươi tràn lan.
Trương Mạc vừa định đi về hướng nào, thì hướng đó nhất định sẽ bị kiếm khí quét qua.
Kiếm khí cường đại có thể chém ra những khe rãnh sâu hoắm trên mặt đất. Trương Mạc có thể khẳng định, cho dù chỉ bị sượt qua, thì cũng chắc chắn sẽ chết không toàn thây.
Hơn nữa cho đến tận bây giờ, Trương Mạc vẫn không biết hai người này là ai.
Tại sao lại phải đánh nhau ở đây, hai người có thể đổi chỗ khác để tỉ thí không?
Trương Mạc rất muốn đứng ra quát mắng hai người này phá hoại môi trường, nhưng hắn lại không có lá gan đó.
Chỉ có thể lấy bọc đồ che trước người, cả người nằm rạp xuống đất, trong lòng thầm niệm ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng trúng kiếm khí.
Loại niệm chú này xem ra có tác dụng, mặc dù kiếm khí quét bốn phía, nhưng Trương Mạc ở đây vẫn ổn.
Lúc nguy hiểm nhất, chính là một tia máu của Huyết di, gần như là sát vào tóc của Trương Mạc bay qua.
Gói đồ của Trương Mạc lập tức bị huyết diễm đốt cháy, sau đó ngay trước mắt Trương Mạc, nhanh chóng cháy thành tro, không còn lại gì.
Trương Mạc hơi mở miệng, trong lòng cảm thấy thống khổ.
Hết rồi, mọi thứ ta mang theo đều không còn nữa, tiền, tất cả là tiền. Mọi thứ đã không còn nữa, cho dù hôm nay hắn có thể thành công trốn thoát và thăng thiên, hắn vẫn sẽ là một kẻ khốn cùng.
Muốn khóc không ra nước mắt, Trương Mạc cũng không dám để Huyết di đền bù.
Nhìn đống tro tàn trên mặt đất theo gió bay đi, Trương Mạc chỉ cảm thấy mình e là không qua được cửa ải này rồi.
Phụt!
Đột ngột, Trương Mạc nghe thấy một tiếng kiếm dài đâm vào thịt.
Ngẩng đầu lần nữa, dưới ánh kiếm sáng ngời, Huyết di thình lình bị một mảnh kiếm khí đâm thủng.
Tứ chi, đầu lâu, ngũ tạng lục phủ ước chừng đều bị đâm thủng hết.
Hơn nữa, mỗi một đạo kiếm khí đều mang theo ánh sáng khác thường, dường như còn đang xói mòn thân thể của Huyết di.
- Không cần giãy giụa nữa, Phù Dung, chiêu này của ta luyện hai mươi năm, chính là dành riêng cho ngươi. Hạo khí phá tà kiếm, Hóa Huyết thân của ngươi, cũng không đỡ nổi một kiếm này!
Mộ tông chủ phiêu nhiên hạ xuống, kiếm dài ngang trước cổ Huyết di.
Từ trên hiện trường mà xem, dường như Mộ tông chủ đã chiếm được thế thượng phong tuyệt đối, thắng bại đã phân.
Thân thể của Huyết di dường như hoàn toàn không thể nhúc nhích được nữa, nhưng khóe miệng của nàng vẫn treo nụ cười nói:
- Là sao? Vậy ngươi có biết, ta cũng có một chiêu. Là dành riêng để đối phó với ngươi. Bây giờ ngươi có cảm thấy vết thương ngứa ngáy, hô hấp không thông, tứ chi cứng đờ không!
Sắc mặt Mộ tông chủ đột ngột thay đổi, Huyết di vừa nói như vậy, quả nhiên hắn cảm thấy có gì đó không ổn ở mình.
- Huyết diễm ma công.
Huyết di chậm rãi thốt ra bốn chữ này, ánh mắt Mộ tông chủ lập tức lóe lên.
Hai người nhìn nhau, không còn là tình nồng ý mật nữa, mà là không ai chịu nhường ai.
Chốc lát sau, Mộ tông chủ nở nụ cười nói:
- Phù Dung, chúng ta không nhất thiết phải đánh đến mức lưỡng bại câu thương chứ.
Huyết di cười nói:
- Muốn cầu xin tha thứ sao?
Mộ tông chủ lắc đầu nói:
- Hai bên cùng lui một bước thôi. Đêm nay ta có thể coi như chưa từng nhìn thấy ngươi. Ta rút kiếm khí, thả ngươi đi. Ngươi giải trừ huyết diễm của ta, về sau chúng ta vẫn là người quen cũ, vẫn là bạn cũ.
Khuôn mặt của Huyết di đột nhiên trở nên dữ tợn nói:
- Ngươi nằm mơ! Ngươi còn tưởng ta là cô nương mười tám tuổi, để ngươi lừa gạt sao?
Mộ tông chủ cũng cuối cùng nổi giận, nói:
- Ta không lừa ngươi, nếu như ngươi không phải là ma tu, ta đã sớm cùng ngươi phiêu bạt giang hồ, bầu bạn hồng trần rồi.
Huyết di nhìn chằm chằm vào mắt Mộ tông chủ, chậm rãi nói: - Vậy thì cùng chết đi, ha ha ha ha.
Mộ tông chủ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, vung tay chém một kiếm chặt đứt đầu Huyết di, dưới phá tà kiếm khí, Huyết di không còn khả năng khôi phục thân thể nữa.
Đầu lâu bay cao, vạch một đường cong, rơi vào trong rừng.
Thật khéo, rơi thẳng trước mặt Trương Mạc.
Lúc đầu Trương Mạc còn rướn cổ lên vụng trộm nhìn xem, cảm giác giống như hai vị này sắp đánh nhau xong.
Trận chiến kết thúc. Được rồi, trận chiến đã kết thúc. Di nhanh thôi.