*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chân Giản Tùy Anh bị trẹo, liền lười đi làm, hắn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Trước khi thi Đại học một ngày, lúc hắn đang ngồi trên sô pha xem TV thì nhận được điện thoại của Giản Tùy Lâm.
Giản Tùy Anh nhìn màn hình báo cuộc gọi thì nhấn luôn phím tắt, hắn lười nghe.
Giản Tùy Lâm vẫn không nản tiếp tục gọị.
Giản Tùy Anh bị quấy rầy không thể không nghe điện, lười biếng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Anh, em nghe Lý Ngọc bảo cậu ấy làm chân anh bị thương.”
“Ừ, trẹo.”
“Anh, giờ anh đỡ chưa? Lúc đi ăn thì thế nào?”
” Thì đành nhịn đói thôi.”
“Không có ai giúp anh sao?”
“Anh cậu chỉ bị trẹo, cũng không phải bị liệt, cái gì mà cần người giúp.” Giản Tùy Anh bị lỡ mất mấy đoạn phim, có chút bực mình nói, “Cúp máy.”
“A, anh.”
“Nói.”
“Anh nhớ bóp thuốc? Tự mình xoa được không? Nếu anh không xoa thì ít nhất hai tuần mới khỏi được.”
“Rắc rối quá, vài ngày nữa là ok.”
“Nếu không thì để em mang thuốc đến. Ở đội bóng thường có người bị thương nên em biết cách làm.”
Giản Tùy Anh chẳng mấy khi được ở nhà nghỉ vài ngày, một mình tự do có bao nhiêu tự do, giờ tự nhiên lòi ra người nữa, thế là trực tiếp cự tuyệt: “Không cần, mấy ngày nữa là thi Đại học, không phải làm khổ mình thế.”
“Thầy nói mấy ngày này không cần ôn nữa, em ở nhà cũng chán muốn chết, để em đi thăm anh.”
“Tao nói không cần là không cần.”
“Anh…”
“Cậu đừng có phiền như vậy nữa, anh ghét nhất cái điểm ấy ở cậu, lải nhải nhiều.”
Giản Tùy Lâm định nói nữa nhưng lại thôi.
Giản Tùy Anh nói qua loa thêm vài câu: “Thi Đại học cho tốt, đừng có đem nhục nhã về nhà.” Nói xong liền cúp máy, tiếp tục xem phim còn lôi đồ ăn vặt ra ăn.
Thực ra chân Giản Tùy Anh cũng đỡ nhiều rồi, căn bản là hắn lười thôi. Tâm tình đang tốt thì Giản Tùy Lâm gọi điện đến làm hắn cảm thấy khó chịu, Lý Ngọc mới là người làm hắn bị thương còn chẳng thèm hỏi thăm hắn tí nào. Thế mà Giản tùy Lâm lại đi gọi điện, hành động của hắn chính là giận chó đánh mèo.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lý Ngọc ngày đỏ mặt đỏ tai hồng, ánh mắt trốn tránh hắn. Giản Tùy Anh cảm thấy bộ dáng đó nhớ lại như thế nào cũng không đủ, lại càng nghĩ đến nhiều hơn.
Giản Tùy Anh tắt TV, không gian lập tức im lặng, cảm giác không gian rộng lớn càng thêm rõ ràng.
Hắn đột nhiên cảm thấy căn nhà thật khó chịu, chẳng có lấy một chút hơi người.
Hắn tìm điện thoại trên sô pha rồi gọi cho Giản Tùy Lâm.
Đầu kia rất nhanh đã bắt máy, “Anh”
“Ừ”
“Anh, anh muốn em qua chỗ anh hả?”
“Không, anh muốn ăn tôm cay.”
“Thế em mua đem cho anh nhé?”
“Không muốn ăn ở nhà, cậu qua đây đón anh đi phố Quỷ*.”
“Được, em qua liền.”
“À, bảo Lý Ngọc đi.”
“A…….. Lý Ngọc?”
“Bảo đi.”
Giản Tùy Lâm im lặng một chút, chần chừ hỏi: “vì sao ạ?”
Giản Tùy Anh bị câu hỏi bất ngờ làm cho ngớ người, sau đó hùng hồn nói: “Cháu trai ông Lý, qua lại nhiều không có gì là không tốt, hơn nữa hai đứa chẳng phải bạn thân sao, anh đây còn muốn anh trai cậu ta đầu tư khu Bắc Hải Hoa.”
“Thế ạ, em với anh trai cậu ấy cũng không quen lắm, chỉ mới gặp nhau có vài lần.”
“Anh cũng không quen, nên cách tốt nhất là thông qua cậu ta để làm quen, cậu gọi cho cậu ta cùng nhau ăn cơm một bữa.”
“Được…..”
Giản Tùy Anh vừa mới cúp máy được mấy giây thì điện thoại lại vang, hắn nhìn thì thấy vẫn là Giản Tùy Lâm.
“Còn chuyện gì?”
“Tùy Anh.” Bên kia điện thoại truyền đến giọng của ba hắn.
“Ba?”
“Ừ, Tùy Lâm muốn đến chỗ con hả?”
“Đúng vậy.”
“Ba bảo nó mang mấy thứ sang, đêm nay để nó ở bên đó luôn đi.”
Giản Tùy Anh vừa nghe đã thấy không vui: “Ở chỗ con làm gì.”
“Con ở gần chỗ thi Đại học của nó, ngày mai bắt đầu thi chắc chắn là rất kẹt xe, nếu đến muộn thì phải làm sao.”
“Nó không nói cho ba biết là chân con đang bị trẹo sao, con không lái xe được.”
“Ba biết, nhưng dù sao ở đó đưa đi thì cũng gần hơn ở nhà.”
“Ba, chỗ con không có dư phòng cho nó ở.”
Ba hắn “hừ” một tiếng: “Mẹ mày, để em trai mày ở một hôm mà sao mày rách việc thế.”
Giản Tùy Anh trợn trắng mắt.
Ba hắn lại nghiêm túc nói: “Tùy Anh, các con đều đã lớn, dù thế nào thì nó vẫn là em trai con, đến lúc chúng ta qua đời cũng chỉ có hai anh em các con dựa dẫm vào nhau mà sống, con có hiểu không?”
Ba hắn từ trước đến giờ vẫn hy vọng hai anh em hắn thân thiết hơn, thường xuyên nghĩ cách để hai người ở gần nhau. Thực sự tất cả những thứ này đều vô dụng, Giản Tùy Anh thật muốn hỏi ba hắn có hiểu một chút nào không kể từ ngày ông không quan tâm hắn mà đi cưới người phụ nữ kia về nhà khiến cho mẹ hắn đường cùng. Vậy nên đừng mong hắn sẽ nhận Giản Tùy Lâm là em trai mình, cả đời cũng không bao giờ.
Hiện giờ hắn có thể bình thường mà nói chuyện với Giản Tùy Lâm cũng là hắn đã rộng lượng rồi.
Giản Tùy anh uể oải nói: “Rồi rồi rồi, ở thì ở.”
Lúc này ba hắn mới vừa lòng mà “ừ” một tiếng, ông định cúp điện thoại thì Giản Tùy Anh “A” một tiếng.
“Sao thế?”
“Ba, ba bảo tiểu Lâm gọi cho cháu trai ông Lý qua đây luôn, chỗ của con cũng rộng, ngày mai đưa hai đứa cùng đi luôn.”
“Sao biết người ta có ở hay không.”
“Cứ hỏi một tiếng. Ba nó với anh trai nó đều có quyền thế, có lúc cần phải nhờ cậy, qua lại cũng chẳng thiệt hại gì.”
“Được rồi, để ba hỏi Tùy Lâm một chút.”
Giản Tùy Anh cúp điện thoại, trong lòng chờ mong buổi tối Lý Ngọc có thể đến chỗ hắn, không thì một chút hứng thú cũng chẳng có.
Giản Tùy Anh ở nhà đợi mấy tiếng đồng hồ, hắn đang lim dim mắt nằm trên sô pha thì chuông cửa vang.
Quả nhiên là Giản Tùy Lâm dẫn Lý Ngọc đến cùng, điều này làm tâm tình Giản Tùy Anh lập tức tốt hơn.
Tiểu Lâm vừa đến đã ân cần hỏi thăm Giản Tùy Anh: “Anh, chân thế nào rồi, để em nhìn xem.”
“Không cần, con nít biết cái gì, cậu cũng chẳng phải thầy thuốc, xem thì được tích sự gì.”
“Cho em xem đi, em mang cả dầu bóp đến, để em xoa bóp cho anh.”
“Không muốn, không muốn, này, vào ngồi đi.” Những câu khách sáo phía sau đều là nói cho Lý Ngọc nghe.
Lý Ngọc cũng hỏi cho có lệ: “Anh Giản, chân sao rồi?”
“Không có gì nghiêm trọng cả.”
Giản Tùy Lâm đỡ hắn ngồi xuống, định kéo quần hắn lên xem thử.
Giản Tùy Anh giãy dụa không muốn, nhưng sau lại nghĩ lộ ra cái cổ chân sưng bánh mì có khi nào khiến Lý Ngọc áy náy không, hắn cũng chẳng mất cái gì nên hào phóng đem chân gác lên sô pha.
Giản Tùy Lâm kéo ống quần hắn lên cao, nhìn thấy cổ chân hắn liền nhíu mày: “Anh, anh không đi bệnh viện à?”
“Không, đi bệnh viện làm gì, vài ngày nữa là ok.”
” Không được, anh mà không chữa trị tốt sau này sẽ không lái xe được nữa.” Nói xong liền lấy trong túi ra một lọ cao bóp: “Em bóp cho anh, sẽ đau đấy, anh cố chịu nhé.”
Giản Tùy Anh chưa kịp nói gì thì Giản Tùy Lâm đã vặn nắp bình cao bóp, đổ một ít lên chân hắn. Giờ hắn muốn nói gì thì cũng đã chậm.
Giản Tùy Lâm cẩn thận nâng chân hắn đặt lên đùi mình, nắm lấy mắt cá chân bắt đầu xoa bóp từ nhẹ đến nặng cho hắn.
Lý Ngọc ngồi bên cạnh nhìn thấy, vẻ mặt hiện lên vẻ không ngờ. Thân thể cậu có chút cứng ngắc, ngồi thế nào cũng không thấy thoải mái. Hắn không hiểu Tùy Lâm sao lại đối xử tốt như vậy với anh trai, nói đúng hơn là lấy lòng hắn.
Cậu vẫn luôn biết Giản Tùy Anh đối xử như thế nào với Giản Tùy Lâm. Ân oán của thế hệ trước cũng không phải lỗi của Giản Tùy Lâm, nhưng Giản Tùy Anh từ nhỏ đã cố tình đem tất cả tức giận trút hết lên Giản Tùy Lâm. Từ trước đã có thành kiến với Giản Tùy Anh, nhưng việc khiến cậu bực tức nhất chính là Giản Tùy Anh có như thế nào, Giản Tùy Lâm vẫn luôn nói: “Thật sự anh trai tớ đối xử với tớ rất tốt.”, sau đó liền mặt nóng đối mông lạnh.
Mỗi lần thấy Giản Tùy Anh vênh váo sai khiến Giản Tùy Lâm, cậu liền vì Giản Tùy Lâm mà thấy chẳng đáng.
Giản Tùy Anh lại không cảm thấy thế. Với hắn, bất kì hắn làm gì, Giản Tùy Lâm lấy lòng hắn là chuyện bình thường. Hắn là cháu đích tôn của nhà họ Giản, biết kiếm tiền, biết làm việc, trong nhà có bao nhiêu người phải dựa vào hắn cùng ba hắn mới có cuộc sống an nhàn như giờ. Hiện tại ông nội hắn đã lớn tuổi, chủ nhà là ba hắn, người thứ hai có thế nói chính là hắn. Nói không tốt, đến ngày bố hắn có chuyện không may thì Giản gia chính là do hắn định đoạt. Bên nhà mẹ đẻ của Giản Tùy Lâm không quyền không thế, lại bị cả nhà họ Giản coi không ra gì, đến lúc đó mẹ con họ muốn sống tốt còn phải nhìn vẻ mặt hắn mà sống, Giản Tùy Lâm lại không ngốc nên nó không lấy lòng hắn thì đi lấy lòng ai.
Cho nên lần trước Lý Ngọc bảo Giản Tùy Lâm sùng bái hắn khiến hắn cảm thấy buồn cười. Giản Tùy Lâm còn hận tại sao trên đời lại có một kẻ tên Giản Tùy Anh ấy.
Tay Giản Tùy Lâm nhấn ngày càng dùng sức, Giản Tùy Anh đâu đến nghiến răng kêu lên: “Ai ai, đau, tiểu tử cậu lực tay không nhỏ nhỉ.”
“Không đau sẽ không hiệu quả, như vậy máu mới lưu thông được.”
“Rồi, rồi, rồi. Mẹ nó đau quá, được rồi, đừng xoa nữa.”
“Anh, nhịn một chút, đau như vậy mới mau khỏi.”
“Đệch, anh mày để nó tự lành, đừng xoa nữa!”
Giản Tùy Anh kiên quyết muốn thu chân lại.
Giản Tùy Lâm liền ôm lấy chân hắn, gần như là dỗ dành: “Anh, nhịn một chút nữa thôi được không.”
“Không được.” Giản Tùy Anh đạp một phát vào bụng nó, thật ra cũng chẳng có lực gì, nhưng cũng nhân cơ hội đó liền rút chân về.
Lý Ngọc nhìn thấy chướng mắt liền đứng lên, nghiêm mặt nói: “Tùy Lâm cũng là vì tốt cho anh, anh làm trò gì vậy.”
Lời cậu vừa nói ra đều khiến cho hai người kia ngẩn người.
Hai anh em nhà hắn mà ở chung thì một người nguyện đánh một người nguyện chịu là chuyện thường tình, chuyện này đã thành thói quen.
Giản Tùy Lâm có chút xấu hổ: “Lý Ngọc….”
Lý Ngọc cũng cảm thấy bản thân thất thố, cau mày ngồi xuống.
Giản Tùy Anh cũng cau mày, không biết cậu vì cái gì mà tức giận, hắn nghĩ đi nghĩ lại, hay tại vì đạp Giản Tùy Lâm một đạp? Hắn bĩu môi, cảm thấy chuyện cỏn con này mà cũng tính toán, không nghĩ tới tên nhóc Lý Ngọc này vì chuyện này mà cũng tức giận.
Giản Tùy Lâm cầm khăn ướt lau khô chân cho hắn: “Anh, không phải anh muốn ăn tôm cay sao, đi thôi.”
“Bằng lái có chưa?”
“Rồi ạ.”
“Ô, không tệ, muốn lái chiếc nào đi học?”
“Anh quyết định là được rồi.”
“Ok, đê xem cậu thi thố thế nào đã. Nếu tốt thì anh cho cậu một chiếc xe tốt.”
“Cảm ơn anh.”
* Tôm cay: