*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Thủy Thiên Thừa Edit: Dú Hắn vốn không muốn nhận máy, thế nhưng thấy Tiểu Chu đang trưng vẻ mặt hoang mang thì hắn ý thức được rằng trường hợp lúc này có hơi lúng túng, cú điện thoại này đến vừa khéo, được dịp có thể gác sự xấu hổ này đi.
Giản Tùy Anh đứng dậy, cầm điện thoại về phòng trong, cũng nhấn nút nhận cuộc gọi.
"A lô."
"A lô, Giản Tùy Anh, tôi là Lý Huyền."
"Tôi biết." Giản Tùy Anh đóng cửa phòng, dựa vào ván cửa, không mặn không nhạt nói: "Chúc mừng năm mới."
Lý Huyền không nhận lời khách sáo không có thành ý này của hắn, mà nói thẳng luôn, "Tôi muốn nói với cậu về chuyện em trai tôi."
"Thế không khéo rồi, chuyện tôi không muốn nói nhất cả đời này là chuyện của mấy đứa em trai, dù là của anh hãy là của tôi cũng vậy, tôi không có hứng nghe."
Giản Tùy Anh nghe là chắc mẩm Lý Huyền đã biết điều gì đó. Nếu anh ta không thốt lời cay nghiệt thì Giản Tùy Anh cũng không định trở mặt với anh ta. Hắn muốn cứ cúp máy như vậy còn hơn, sau này nếu tình cờ gặp thì vẫn được xem như sơ giao.
Tiếc là Lý Huyền không phải người dễ đối phó, trước khi Giản Tùy Anh cúp máy thì anh ta hỏi thẳng: "Có phải cậu đã từng hẹn hò với Lý Ngọc không?"
Ngón tay toan nhấn kết thúc cuộc gọi của Giản Tùy Anh rút lại, hắn định nghe xem Lý Huyền muốn nói gì.
Sự im lặng của hắn đã chứng thực suy nghĩ trong lòng Lý Huyền, anh ta cầm lòng không đặng gầm nhẹ: "Đúng là cậu!"
Giản Tùy Anh bình tĩnh nói: "Anh muốn nói gì thì nói thẳng ra đi."
Lý Huyền thở hắt, chầm chậm ngồi xuống ghế: "Gặp mặt rồi nói."
"Tôi không rảnh, muốn nói gì, muốn hỏi gì thì giải quyết ngay trong điện thoại luôn."
Lý Huyền không dằn được cơn phẫn nộ trong lòng, bèn không khỏi châm chọc: "Bây giờ cậu không cần phải quản lý công ty nữa, thế chắc phải rảnh rỗi nhất mới đúng, đến cả thời gian uống hớp trà cũng không có ư?"
Giản Tùy Anh cười khẩy, "Tất nhiên uống trà thì rảnh, tôi chỉ không rảnh cho những người họ Lý các người."
Lý Huyền nén cơn tức, "Giản Tùy Anh, tôi đã nghe cậu thích đàn ông lâu rồi, chỉ là tôi không có thành kiến gì với sinh hoạt cá nhân của người khác. Nhưng tự cậu ngẫm lại xem, cậu trạc tuổi tôi, cậu lớn hơn Lý Ngọc tầm bảy, tám tuổi đấy! Em trai tôi còn nhỏ, vẫn chưa chín chắn, tôi thật sự không ngờ cậu còn xuống tay với một đứa trẻ cho được!"
Giản Tùy Anh không khỏi cười phá lên.
Một đứa trẻ? Trước đây hắn cũng nghĩ chẳng qua Lý Ngọc chỉ là một thằng nhóc choai choai mà thôi, hắn cũng xem cậu là một thiếu niên ngây thơ và thanh cao, kết quả hắn có thể nói là tiền mất tật mang, dâng mình cho một thằng nhóc đang độ trưởng thành.
Lý Huyền cả giận nói: "Cậu cười gì? Chuyện này buồn cười lắm à? Em trai tôi nói toẹt ra trước mặt người nhà là nó thích đàn ông! Ba tôi tức đến nỗi cả ngày không ăn cơm! Tôi còn tưởng người như cậu dù không coi ai ra gì nhưng làm việc cũng có chừng mực. Giản Tùy Anh, mẹ nó cậu đúng là một tên khốn kiếp!"
Giản Tùy Anh sửng sốt một chốc rồi mới hỏi ngược lại: "Anh nói là cậu ta đã nói..."
"Đúng, có phải cậu đắc ý lắm không? Từ nhỏ em trai tôi đã hiểu chuyện, chưa từng làm chuyện gì khác người, nếu không phải bị cậu mê hoặc thì sao nó có thể nói mình thích đàn ông được? Loại gay không có đạo đức như cậu, tại sao lại đi ghẹo em trai tôi! Cậu dăm bữa nửa tháng thay tình nhân, chơi chán là không cần nữa, đệch mẹ cậu xem em trai tôi là cái gì!" Lý Huyền đã sống gần ba mươi năm, vẫn xem hàm dưỡng là áo quần, sẽ chẳng trần truồng mà gặp người khác ở bất cứ tình huống nào. Dù khi anh ta có nghi ngờ Giản Tùy Anh đứng sau lưng chỉnh mình thì vẫn hòa nhã, bình tĩnh đi giải quyết áp lực đến từ khắp nơi, nhưng rồi anh ta hay biết cái tên công tử trăng hoa Giản Tùy Anh này chẳng những lừa em trai anh ta thành gay mà thậm chí còn bội tình bạc nghĩa nữa. Đây là lần đầu tiên anh ta tức đến nỗi muốn giết chết một người.
Giản Tùy Anh lại bật cười lạc cả giọng, "Không thể nào, ha ha ha, không thể nào, Lý Ngọc mà nói cho các người biết cậu ta thích đàn ông ư? Không thể nào, ha ha ha ha ha, là Lý Ngọc đó ư?" Là Lý Ngọc không chấp nhận một hạt cát nào trong mắt? Là Lý Ngọc không bao giờ để mình dính phải mùi tanh nào đấy ư?
Lý Huyền thất thố quát: "Cậu câm miệng cho tôi!"
Giản Tùy Anh chịu đựng nỗi xót xa đang cuồn cuộn trong lòng không ngớt, cất giọng khàn khàn: "Vậy là cậu ta đã nói với anh như vậy? Nói là tôi ghẹo cậu ta, rồi không cần cậu ta nữa?"
"Nó không nói gì cả, nhưng cậu biết không, khi nó nói nó thích đàn ông, người đầu tiên tôi nghĩ đến là cậu." Anh ta không thể nói rõ tại sao mình lại có trực giác mãnh liệt đến vậy, dường như không chỉ bởi anh ta biết Giản Tùy Anh là người đồng tính mà còn có rất nhiều dấu vết để lại, khiến anh ta đã thấy hai người là lạ từ trước, chẳng qua đó giờ anh ta vẫn chưa từng nghĩ đến mặt này thôi.
Anh ta thật sự rất hối hận. Nếu anh ta phát hiện ra sớm hơn, có lẽ anh ta sẽ có thể kéo em trai mình ra khỏi vũng bùn này.
Giản Tùy Anh thấp giọng cười, "Vậy anh vẫn nên khai thông cẩn thận với đứa em ngoan của anh trước đi rồi hẵng đến chửi người khác. Chỉ có tí tẹo đó thôi mà anh đã bày ra đủ thứ chuyện rồi. Hai chúng tôi đã cắt đứt sạch bách với nhau, sau này Lý Ngọc cưới tang gì cũng chẳng liên quan đến Giản Tùy Anh tôi."
Giản Tùy Anh cúp mắt, chầm chậm dựa tường ngồi bệt xuống.
Trong phòng không bật đèn, tối như mực, bốn phía yên tĩnh đến nỗi dường như chỉ nghe thấy tiếng tim đập và hô hấp của chính mình. Giản Tùy Anh cầm điện thoại, nhiệt độ do trò chuyện trong thời gian dài đã ủi nóng lòng bàn tay.
Lý Ngọc muốn làm gì?
Khi hai người dính nhau như sam, Lý Ngọc chưa từng tỏ ra muốn để cho ai biết quan hệ của bọn họ, trái lại còn lảng tránh hết sức về nó. Hiện giờ mỗi người mỗi ngả, cậu ta lại thốt ra những lời chẳng thể rút lại trước mặt người nhà.
Màn kịch này là sao?
Chắc chắn tên ngốc Lý Huyền này cứ nghĩ thằng em mình ngây thơ như thỏ trắng, mà không nhìn ra người mình luôn bao bọc hết đường hết nẻo lại là một kẻ ăn cháo đá bát.
Hắn cũng chẳng có tư cách để nói người ta, chẳng phải chính hắn cũng là một thằng ngu nên mới lọt vào tay Lý Ngọc hay sao.
Giản Tùy Anh cảm thấy đau đầu, đau đến nỗi hắn thấy cáu kỉnh khác thường. Nếu bây giờ có thuốc gì uống vào là có thể khiến hắn quên đi Lý Ngọc thì dù có độc hắn cũng uống hết.
Cứ ngồi im một chỗ không biết đã qua bao lâu, cửa đằng sau được gõ khe khẽ.
Tuy động tác gõ rất nhẹ, nhưng vẫn khiến Giản Tùy Anh đang chìm đắm trong thế giới của mình phải giật mình.
"Sao đấy?"
Tiểu Chu ngập ngừng nói: "Giản thiếu ơi? Vẫn đang nghe máy ạ?"
"À, gọi xong rồi."
Giản Tùy Anh lau mặt một cách khá là cục cằn, đứng dậy mở cửa. Ánh sáng luồn vào từ ngoài cửa khiến hắn không khỏi nhắm mắt lại.
Tiểu Chu nhẹ giọng nói: "Giản thiếu à, em đã làm bữa khuya, ăn chút ít rồi hẵng ngủ nhé."
Giản Tùy Anh vỗ lưng cậu ta, "Đi, đi ăn nào. Sau này đừng gọi tôi là Giản thiếu nữa, nghe xa lạ lắm."
Tiểu Chu nhoẻn miệng cười ngượng, "Vậy em gọi anh là gì được? Gọi là anh Giản nhé?"
"Đừng." Hắn vừa nghe hai chữ này thì đầu càng đau hơn, "Đừng gọi anh Giản... Gọi Tùy Anh đi."
Tiểu Chu ngớ người, "Cái này... được không ạ?"
"Có gì đâu mà không được." Giản Tùy Anh cầm môi múc một cái bánh trôi vào miệng, "Gọi đi."
Trên mặt Tiểu Chu vương nụ cười xinh, "Tùy... Anh."
Giản Tùy Anh ngước mắt, nhìn dáng vẻ ôn hòa và vô hại của cậu ta, lòng dần bình tĩnh hẳn.
Có lẽ ngay từ ban đầu hắn đã sai rồi, hắn không nên truy cầu tình yêu gì cả. Một tình nhân dịu ngoan và tri kỉ mới là người mà kẻ như hắn cần.