Chương 220: Diệt Tâm Chú
"Tuyệt kỹ?"
Tiêu Trần nghe vậy, nhiều hứng thú nói:
"Còn có tuyệt kỹ chưa dùng, ngược lại không ngại thử một lần đi!"
"Hừ, ta cùng Thục Huệ hợp bích, từng trọng thương cường giả nửa bước Truyền Thuyết cảnh. Hôm nay, sẽ dùng đến để đánh chết ngươi!"
Tào Cao Nghĩa vừa nói, cùng Lâm Thục Tuệ nhìn nhau.
Hai người phu thê nhiều năm, tâm ý tương thông, không cần nói nửa lời cũng hiểu ý nhau.
Người giao thoa với người, kiếm giao thoa cùng kiếm, trong lòng thầm đọc.
"Lấy âm làm kiếm, lấy dương làm kiếm!"
"Lấy băng làm kiếm, lấy hỏa làm kiếm!"
"Lấy sinh làm kiếm, lấy tử làm kiếm!"
Song Kiếm Tào Cao Nghĩa cùng Lâm Thục Tuệ giao hợp chớp mắt, phảng phất như Âm Dương biến hóa, thủy hỏa dung hòa, chẳng phân biệt được sinh tử.
Thoáng chốc, kiếm ý khủng bố hoành tuyệt hư không.
Toàn thân Tiêu Trần, bỗng dưng ngưng vạn đạo sát kiếm tụ, lộ ra uy thế hoang mang.
"Bát Hoang Lục Hợp, vạn kiếm quyết!"
Tín niệm hai người dung hòa, thành tựu một chiêu cực hạn, một chiêu hoàn mỹ.
Tiêu Trần thấy vậy, cũng không khỏi nhíu mày, lộ ra một tia tán thưởng.
"Nghĩ không ra thực lực hai người các ngươi chênh lệch như vậy, lại có thể phối hợp tạo ra chiêu kiếm tuyệt thế như thế, quả thật không đơn giản. Nhưng dùng kiếm đối phó ta, các ngươi mãi mãi sẽ không có được phần thắng."
Lời nói vừa ra, chỉ thấy trên thân Tiêu Trần hiện ra một ý cảnh thần bí, rõ ràng là vạn đạo sát kiếm Tào Cao Nghĩa cùng Lâm Thục Tuệ ngưng tụ ra, bị ý cảnh thần bí nhiễm vào, sau đó là rối rít hướng về phía Tiêu Trần thần phục.
Lập tức, điều chuyển phong mang cùng sát thế.
"Vạn Kiếm Thiên Ngục!"
Một tiếng quát lạnh lùng, vạn kiếm hướng về hai người Tào Cao Nghĩa cùng Lâm Thục Tuệ, uy thế tuyệt luân, kinh thiên động địa.
"Cái gì?"
Sau đó hai người khiếp sợ, vội vã vung kiếm ngăn cản.
Keng keng keng!
Tuy rằng liên thủ phối hợp liên tục, chính diện đối kháng.
Nhưng vạn kiếm cuồn cuộn không dứt, vô cùng vô tận, bọn họ chỉ cảm thấy càng ngày càng cố hết sức, càng ngày càng khó chống đỡ nổi
Rốt cuộc!
Phốc!
Hai người đồng thời bị mũi kiếm xuyên người, kiệt sức mà quỳ sụp xuống đất, lấy kiếm chống lên mặt đất, thở dốc.
Ngay tại thời điểm hai người cho rằng mình phải chết ở đây, chợt thấy Tiêu Trần vung tay lên, vạn kiếm tiêu tán vô hình, tất cả trở về yên lặng.
"Hai người các ngươi có thực lực không tệ, hợp chiêu có thể trọng thương nửa bước Truyền Thuyết không phải là nói bừa, nhưng các ngươi chọn sai đối thủ rồi!"
Ngữ khí Tiêu Trần hời hợt, thần thái tùy ý, lại cho bọn họ một loại uy áp trí mạng.
Tào Cao Nghĩa cùng Lâm Thục Tuệ nhìn nhau, nội tâm cho tới bây giờ mới hiểu được câu nói của con gái "Các ngươi không phải đối thủ của sư tôn ta " là ý gì.
Thiếu niên này quá mạnh mẽ, cường đại đến bất khả tư nghị!
"Sư tôn, hạ thủ lưu tình!"
Lúc này, Tào Nhạn Tuyết thở hồng hộc chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng hiện trường bị phá hoại, máu me khắp người Tào Cao Nghĩa cùng Lâm Thục Tuệ, nang bị dọa sợ không nhẹ.
"Nếu ta không có lưu tình, ngươi đã không có cơ hội nhìn thấy bọn họ!"
Tiêu Trần nhàn nhạt nhìn Tào Nhạn Tuyết một cái.
Hắn không thấy bất ngờ khi Tào Nhạn Tuyết đến, thậm chí là hắn đang đợi Tào Nhạn Tuyết qua đây.
Dù sao hắn đã đoán được hai người này là phụ mẫu Tào Nhạn Tuyết, cũng không tiện trực tiếp giết bọn họ.
Tào Nhạn Tuyết nghe vậy, thoáng thở dài một hơi.
Nhưng trầm mặc chốc lát, lại hỏi:
"Sư tôn, có thể xử lý bọn họ nhẹ chút hay không?"
"vậy muốn hỏi trong lòng bọn hắn bây giờ đang suy nghĩ gì!"
Tiêu Trần lãnh đạm nói:
" Nhạn Tuyết, sau lưng bọn họ còn có một cái Tử Dương Tông, vạn nhất về sau ta đi vắng, bọn họ mang theo người Tử Dương Tông đến trả thù, ngươi nói nên làm cái gì?"
Tào Nhạn Tuyết nghe vậy, xoay người khuyên nhủ:
"Ba, mẹ, các ngươi cũng không cần cùng sư tôn đối nghịch, không bằng thoát khỏi Tử Dương Tông đi?"
"Đây là tuyệt đối không thể!"
Hai người một hơi bác bỏ nói:
" Tử Dương Tông đối với chúng ta ân trọng như núi, năm đó nếu không có Tử Dương Tông, chúng ta đã sớm bị kẻ thù truy sát đến chết, làm người không thể vong ân phụ nghĩa."
Tiêu Trần đối với Tào Nhạn Tuyết nói:
"Ngươi nghe chứ, không phải ta không đồng ý bỏ qua cho bọn họ, mà là thù này đã kết, liền không dễ dàng tháo gỡ như vậy."
"Ngươi nói rất đúng!"
Ánh mắt Lâm Thục Tuệ phức tạp nhìn đến Tiêu Trần nói:
" nếu chết mà chỉ là một cái Mục Âu còn dễ nói, nhưng ngươi giết thiếu tông chủ, Tử Dương Tông tuyệt đối sẽ không chịu để yên."
"Thiếu tông chủ của các ngươi là cái loại gì gì, trong lòng các ngươi không có tự hiểu sao? Lần này ta không giết hắn, không phải lần sau hắn cũng sẽ tìm tới báo thù?" Tiêu Trần cười lạnh.
Từ lúc bắt đầu, cái thù này đã nhất định phải kết.
Loại người như Thôi Tiểu Vân này, ngươi bỏ qua hắn một lần, nhưng hắn có thể chịu để yên?
Nếu không cho hắn đủ giáo huấn, hắn sẽ không biết thu tay lại!
Thả hắn về Tử Dương Tông, qua một thời gian ngắn, hắn cũng sẽ mang theo người Tử Dương Tông tới, sự tình lúc đó sẽ bết bát hơn.
Cho nên, không bằng dứt khoát một ít, giống như Bành Siêu nói, hoặc là không làm, đã làm thì làm triệt để.
"Các ngươi là phụ mẫu thân sinh Nhạn Tuyết, ta sẽ không trực tiếp giết các ngươi!"
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, hai tay thi triển một đạo ấn pháp, đánh từ xa vào trong cơ thể hai người Tào Cao Nghĩa cùng Lâm Thục Tuệ.
"Cái này gọi là 'Diệt Tâm Chú " nếu các ngươi phản bội ta, chú thuật sẽ lập tức khởi động, bị vạn hỏa đốt tâm. Nhưng chỉ cần các ngươi an phận thủ thường, vậy cũng giống như bình thường, không có việc gì."
"Diệt Tâm Chú?"
Tào Cao Nghĩa cùng Lâm Thục Tuệ nhìn nhau, cũng hoài nghi có phải Tiêu Trần lừa bịp bọn họ hay không.
Tiện tay như vậy, liền nói là "Diệt Tâm Chú" cái gì đó, phản bội hắn liền bị vạn hỏa đốt tâm, trò trẻ con rồi đi?
"Các ngươi không tin, cứ việc thử một lần!"
Tiêu Trần lãnh đạm nói.
Tuy nói hắn không sợ Tử Dương Tông trả thù, nhưng cùng việc bị người phản bội là hai chuyện khác nhau.
"Ba mẹ, sư tôn là tiên nhân, thủ đoạn của hắn không phải phàm nhân chúng ta có thể tưởng tượng, cầu các ngươi, đừng làm chuyện điên rồ!"
Tào Nhạn Tuyết khổ não cầu khẩn.
Một bên là thân nhân nàng, một bên là người nàng tôn kính nhất kiếp này, nàng kẹp ở giữa, quả thực rất khó chịu.
"Nhạn Tuyết, xem ở mặt mũi bên ngươi, ta đã cho bọn họ cơ hội , liền xem bọn hắn có quý trọng hay không, về sau, chuyện không có quan hệ gì với ta!"
Tiêu Trần nói xong, liền không ở lại tại đây nữa, tung người rời đi.
. ..
Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Trần ở lại Lan Ninh, giúp đỡ Diệp Vũ Phỉ xử lý sự tình công ty.
Tào Nhạn Tuyết cũng thành công thuyết phục Tào Cao Nghĩa cùng Lâm Thục Tuệ, để bọn hắn không quay trở lại Tử Dương Tông.
Diệp Vũ Phỉ xử lý xong chuyện Lan Ninh, lại lần nữa trở về Ma Đô, Tiêu Trần tự nhiên cũng sẽ không ở lại, ly khai Lan Ninh.
"Đã đến lúc rồi, nên bắt tay chuẩn bị chuyện Long Hồn Thập Nhị Cung."
Việc Tiêu Trần đáp ứng, tự nhiên sẽ làm được.
Hơn nữa hắn cũng cần một số người vì hắn làm việc, không thì cái gì đều dựa vào một mình hắn, cuối cùng sẽ có thời điểm không thể lo hết.
Sớm muộn hắn sẽ rời khỏi địa cầu, nhưng trước lúc rời đi, hắn phải thành lập một cái trật tự, sẽ không để cho sự kiện Ngọc Tiêu Môn tái diễn.
Tiêu Anh Tuyết tu hành tại biệt thự Minh Nguyệt Sơn, lần này Tiêu Trần cũng không có gọi nàng ra.
Đi Thần Ưng Doanh tuyển chọn, Tiêu Anh Tuyết đã là người nội định, không cần phải tham dự tuyển chọn..
Thần Ưng Doanh hội tụ đều là tinh anh trong Ưng Tổ, trong đó không thiếu thanh niên tuấn tài có thể cùng thiên tài Phong Vân bảng tranh phong.
Lúc trước, huynh muội Phong Vũ Hà cùng Phong Thiên Hữu chính là xuất từ Thần Ưng Doanh.
Ý của vị thủ trưởng kia, là muốn Tiêu Trần kết nạp Thần Ưng Doanh, lấy Thần Ưng Doanh làm trụ cột, thành lập Long Hồn Thập Nhị Cung.
Nhưng Tiêu Trần cũng không muốn như vậy.
Hắn có tiêu chuẩn chọn người, có thể so với Thần Ưng Doanh còn cao hơn nhiều.
Không làm thì thôi, một khi làm, phải hoàn mỹ.