Chương 232: Kiếm chiêu của ngươi sai rồi
"Cậu, ngươi đang làm gì a?"
Cổ Thanh Thanh lúc này đang đứng ngồi không yên, đứng dậy chất vấn Nguyễn Kim Vĩ :
" tại sao dùng loại thủ đoạn hèn hạ này?"
Kỳ thực thì chuyện Ayane nàng không xen vào, nàng chủ yếu là không muốn cùng Tiêu Trần là địch.
Tiêu Trần rất đáng sợ, nàng thấu hiểu rõ, là người tuyệt đối không thể trêu chọc.
"Thanh Thanh, cậu tự có ý định của cậu, ngươi đừng quản, tránh sang một bên là được!" Nguyễn Kim Vĩ nghiêm túc nói.
"Không thể, Tiêu tiên sinh không phải người mà ngươi có thể động đến!"
Cổ Thanh Thanh vội la lên.
Nguyễn Kim Vĩ nghe vậy giễu cợt nói:
"Thanh Thanh, tỉnh Giang Nam các ngươi bởi vì quan hệ tới Đoạn Kình Thương năm đó, võ đạo quá lạc hậu rồi, làm sao ngươi từng chứng kiến cái gì là cao thủ chân chính? Một cái tiểu bối hơi có chút thiên phú mà thôi, ở trong mắt cường giả chân chính, không đáng nhắc tới."
Cổ Thanh Thanh cảm giác không thể giải thích được với Nguyễn Kim Vĩ, vừa vội vừa bất đắc dĩ, nói với Tiêu Trần:
"Tiêu tiên sinh, chuyện này, trước tiên ta không biết, không thì ta đã không mang ngươi tới đây!"
Tiêu Trần nhìn Cổ Thanh Thanh một cái, nhàn nhạt nói:
"Bây giờ ngươi rời đi, ta sẽ xem như không có quan hệ gì với ngươi."
Cổ Thanh Thanh nghe vậy hơi ngẩn ra, hỏi:
"vậy cậu của ta, hắn. . ."
"Ngươi có năng lực quản chuyện này sao?"
Tiêu Trần như đang nhắc nhở.
Cổ Thanh Thanh lọt vào trầm mặc.
Sau một lúc lâu, nàng mới thở dài một cái nói:
"Ta rõ rồi!"
Nàng không nói gì nữa, trực tiếp đứng dậy rời đi khách sạn.
Đây cũng là tính cách quả quyết của nàng.
Đúng như Tiêu Trần từng nói, nàng không có năng lực quản chuyện này, cũng chỉ có thể làm ra lựa chọn.
Có lẽ lúc này, thông báo người nhà chạy tới mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng, sợ rằng bây giờ tới cũng không kịp.
"Nha đầu này!"
Nguyễn Kim Vĩ lắc lắc đầu, trong đầu nghĩ, ngày thường nàng có tầm nhìn rất xa, làm sao hôm nay lại nhìn không được tình cảnh này?
Nhưng hắn không trách Cổ Thanh Thanh.
Dù thì sao Cổ Thanh Thanh còn trẻ, kiến thức còn hạn hẹp một chút, làm sao có thể hiểu được sự cường đại của Cảnh Thiên Nam?
"Nguyễn tiên sinh, tiểu tử này đắc tội với ngươi sao?"
Kawashige tò mò hỏi.
"Hừm, hắn yêu thích xen vào việc của người khác, trở ngại kế hoạch của Cảnh tiên sinh. Cảnh tiên sinh muốn tối nay phải giúp ngươi giải quyết Ayane, liền dứt khoát đem hắn gợi tới, cùng nhau giải quyết."
Nguyễn Kim Vĩ cười lạnh nhìn Tiêu Trần một cái.
"Vậy thì đơn giản, một tên tiểu quỷ mà thôi, chúng ta giúp ngươi!"
Kawashige làm cái nháy mắt với một gã Võ Sĩ Đông Doanh khác nói:
" Ayane giao cho ta, ngươi giải quyết tiểu tử kia."
"Được thôi! "
Võ Sĩ Đông Doanh thi lễ một cái, rút ra đao võ sĩ, từng bước một đi về Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhàn nhạt liếc Võ Sĩ Đông Doanh một cái, đang muốn hành động, chợt thấy Ayane phấn khởi, Lăng không bổ một kiếm về phía Võ Sĩ Đông Doanh.
Võ Sĩ Đông Doanh vung kiếm đỡ, bị chấn động lùi lại mấy bước.
"Nghĩ không ra ngươi ăn vào hóa công tán, còn có công lực bậc này?"
Võ Sĩ Đông Doanh kinh ngạc nhìn chằm chằm Ayane.
"Dù sao nàng cũng là được khen là Kiếm Thánh trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đông Doanh, không thể khinh thường. Nhưng hóa công tán cũng áp chế ít nhất năm thành công lực của nàng, không khó đối phó!"
Kawashige so với Võ Sĩ Đông Doanh thì tỉnh táo hơn nhiều, không những không sợ hãi, ngược lại lộ ra một tia giễu cợt.
"Ayane, ngay cả bản thân ngươi đều khó bảo toàn rồi, còn nghĩ cứu một người thiếu niên Hoa Hạ không chút liên hệ nào, thật là một người tốt đó nha?"
Tại trong mắt Kawashige xem ra, Tiêu Trần chỉ là một cái thiếu niên tuổi đôi mươi, chiến lực có thể bỏ qua không tính, Ayane mang theo Tiêu Trần, chỉ là liên lụy chính mình.
Quả thật Tiêu Trần cũng có chút ngoài ý muốn, nhìn về phía Ayane hỏi:
"Vì sao ngươi cứu ta?"
Quần áo Ayane đã nhuộm đỏ, thần sắc nàng càng là mang theo một tia tái nhợt, nhưng vẫn duy trì trấn định như cũ nói:
"Ngươi vừa rồi cũng nhắc nhở ta, xem như một kiếm trả lại ơn. Hơn nữa, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, khẳng định là cái quán rượu này đang có đầy sát thủ, bây giờ chúng ta nhất định phải đoàn kết mới có cơ hội thoát thân."
"Dường như có chút đạo lý!"
Tiêu Trần gật đầu một cái.
"Thực lực ngươi thế nào?"
Ayane hỏi một câu, nàng điều tra qua Tiêu Trần, nhưng không cảm giác được trong cơ thể Tiêu Trần có chân khí dao động.
"A, còn có thời gian cho các ngươi thương lượng chiến thuật sao?"
Không đợi Tiêu Trần trả lời, Kawashige đã không kềm chế được, ánh đao chợt lóe, đao khí đột kích mà đến.
"Nếu như có cơ hội, ngươi liền nhân cơ hội mà chạy trốn!"
Ayane đẩy Tiêu Trần ra sau, mạnh mẽ áp xuống thương thế cùng độc tính hóa công tán, tiến lên đón Lãnh Đao Kawashige.
Leng keng!
Thần kiếm ra khỏi vỏ, phong mang kiếm khí, quét sạch tứ phương, không chỉ triệt tiêu đao khí, càng là bức lui Kawashige.
Phải biết, Kawashige vốn là đại tông sư nổi danh cùng Ayane.
Hôm nay Ayane trúng độc lại bị nội thương, đối chiến Kawashige còn có thể chiếm được thượng phong, thật là kỳ tích.
"Hừ, xem ngươi có thể cậy mạnh đến lúc nào!"
Kawashige giận dữ không thôi, cảm giác rất mất mặt.
Nhưng hắn cũng nhìn ra được Ayane đang ráng chống đỡ, căn bản là không cầm cự được bao lâu.
"Nguyệt Trảm!"
Kawashige bay lên khoog trùng, một đạo khí hình trăng lưỡi liềm bổ về phía Ayane.
"Vô Tâm Nhất Kiếm!"
Ayane hiện ra tu vi kiếm đạo, vô tâm kiếm đánh vỡ nát đao khí trăng lưỡi liềm, nhưng vì mạnh mẽ thúc giục chân khí dẫn đến thương thế công tâm, khiến khóe miệng nàng không tự chủ được mà tràn ra một vệt máu.
"Ha ha. . . Ta biết ngay, nỏ mạnh hết đà mà thôi!"
Kawashige lạnh giọng cười to, một đao tiếp đến một đao, sát thế liên hoàn, không cho Ayane cơ hội thở dốc.
Cho dù tâm tư Ayane trầm ổn, nhưng sau khi liên tục chặn mấy thế công, cảm giác tốc độ đạt đến cực hạn, không cách nào tiếp tục chống đỡ nữa.
"Hết cách rồi, chỉ có thể tận lực đánh một trận!"
Trong lòng biết con đường chết đã ở phía trước, Ayane dự định cố tìm đường sống trong chỗ chết, ôm lấy quyết tâm hẳn phải chết, thi triển một chiêu cuối cùng.
"Thiên hạ vô song!"
Tuyết kỹ khuynh thế lại lần nữa xuất hiện.
Thoáng chốc, kiếm mang vô thất lập loè cả phòng, một kiếm trảm thiên hạ, hướng về phía kawashige.
"Cái gì?"
kawashige kinh hãi không thôi, giống như không ngờ tới Ayane lại còn có thể thi triển ra chiêu kiếm.kinh khủng như vậy
Nhưng dù sao hắn cũng là một tên đại tông sư, phản ứng cực nhanh, ở một khắc nguy cấp đã làm ra phản ứng.
" Thiên Vương Trảm!"
Trầm giọng quát to, đao mang bá đạo tuyệt luân một theo tư thế hủy diệt bổ ra.
Trong phút chốc, kiếm cùng đao va chạm.
Ầm!
Không khí vì va chạm đó mà xảy ra một vụ nổ, sóng xung kích mãnh liệt trực tiếp đem Nguyễn Kim Vĩ hất bay, tên Võ Sĩ Đông Doanh nửa bước Chân Võ cảnh kia cũng bị chấn động lùi lại mấy bước.
Bành!
Ayane liên tục bị thương, đã sớm đạt đến đến cực hạn, lúc này càng là bay ra ngoài, ngã nhào trên đất, không có sức lực để tiếp tục đứng lên.
"Ha ha. . . Ayane, quả nhiên ngươi có bản lãnh, dưới loại tình huống này lại có thể làm tổn thương ta?"
Kawashige lau chùi vết máu trên khóe miệng, lạnh lẽo cười nói:
" Nhưng mà bây giờ ngươi tức giận cũng không làm được gì rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy cái chết!"
Ayane nghe vậy, dẫu có không cam lòng, lại không thể làm gì, không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Lẽ nào phải thật bỏ mạng ở nơi này?
"Kiếm chiêu của ngươi sai rồi!"
Đang lúc này, một tiếng nói nhàn nhạt vang vào trong tai nàng, khiến Ayane hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Tiêu Trần đang đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào nàng.
Hắn nói cái gì?
Kiếm của ta sai lệch rồi sao?
"Từ góc độ ngươi vung kiếm rất thuần thục mà xem xét, tất nhiên là ngươi đã sử dụng chiêu này vô số lần, nhưng chiêu kiếm này chỉ có hình mà vô thần, cuối cùng ngươi vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ. . ."
Tiêu Trần nhìn đến Ayane, gằn từng chữ một:
"Cái gì gọi là thiên hạ vô song!"