Chương 260: Đệ tử Thiên Đạo Tông
Sức nóng của Long Hồn Thập Nhị Cung vẫn kéo dài.
Long Hồn Thập Nhị Cung diệt Địa Sát dong binh đoàn, sau đó cũng không có dừng tay, tiếp tục truy xét dư nghiệt của Huyết Minh tại Bhutan, tạo thành hỗn loạn ở Bhutan, suýt chút gây ra biểu tình bạo loạn.
Rồi sau đó, Long Hồn Thập Nhị Cung lại xông vào biên giới Ấn quốc, tại liên tục mấy hồi chém giết, tiêu diệt phân bộ Huyết Minh tại Ấn quốc.
Khác với Bhutan, Ấn quốc chẳng những không hề căm thù Long Hồn Thập Nhị Cung mà ngược lại còn tuyên bố ngỏ ý cảm ơn.
Phân bộ Huyết Minh tại Ấn quốc tồn tại nhiều năm, cho tới nay, vẫn là vấn đề nhức đầu đối với Ấn quốc.
Lần này Tiêu Trần thông lĩnh Long Hồn Thập Nhị Cung, tuy rằng tạo ra một ít hỗn loạn tại Ấn quốc, nhưng có thể thanh trừ thế lực ngầm như Huyết Minh này đối với Ấn quốc mà nói, lợi nhiều hơn hại.
. ..
"Dường như cũng đã được hơn một tháng, là thời điểm nên trở về rồi!"
Thấy sự tình đã làm xong tương đối, danh tiếng Long Hồn Thập Nhị Cung cũng đã cực kỳ nổi danh, Tiêu Trần chuẩn bị rời khỏi biên giới Ấn quốc, trở lại Hoa Hạ.
Hắn biết rõ, lần này chỉ giống như trò chơi con nít, trừ Địa Sát dong binh đoàn ra, cơ bản không gặp phải cái trở ngại gì quá lớn.
Mà việc Long Hồn Thập Nhị Cung chân chính quật khởi, sau đó mới là thời điểm phải đối mặt với đủ loại khó khăn.
Lúc trước, Đoạn Kình Thương cũng chính bởi vì quá mức cường thế cùng rêu rao, mới bị người khác mưu hại, bị thế lực các nước liên hợp đánh bại, từ đó tới giờ vẫn chưa gượng dậy nổi.
Nhưng mà Tiêu Trần không cố kỵ cái này.
Dù sao, hắn cũng không phải Đoạn Kình Thương!
Trước hết Tiêu Trần để Phong Thiên Hữu, Phong Vũ Hà và người Thần Ưng Doanh trở về, hai người hắn và Tiêu Anh Tuyết đi cùng nhau.
Thực ra, hiện tại cũng không có cái khái niệm Thần Ưng Doanh này nữa rồi.
Trong khoảng thời gian tại Bhutan cùng Ấn quốc này, đối với việc thanh tẩy thế lực Huyết Minh, Thần Ưng Doanh và những người khác biểu hiện không tệ.
Cho nên Tôn Xuyên đã được Tiêu Trần bổ nhiệm làm Thần Viên một trong những cung chủ của Long Hồn Thập Nhị Cung, còn những người Thần Ưng Doanh còn lại trở thành thành viên bình thường, do đám người Phong Thiên Hữu, Phong Vũ Hà, Tôn Xuyên quản lý.
Làm như thế, thực lực Long Hồn cũng xem như lớn mạnh hơn một ít.
. ..
Giang Bắc Lương gia.
Lúc cơm tối, tổ tôn ba đời Lương An Lan, Lương Hoành, Lương Phi Phàm hiếm thấy khi tụ tập một chỗ để ăn bữa cơm, mọi người cũng vui vẻ hòa thuận.
Bành!
Một đạo nhân ảnh đánh vỡ cổng lớn Lương gia, một bóng người bay vào, đập xuống chân ba người đang ăn bữa tối, trong miệng người nọ phun ra mấy ngụm máu lớn.
"Phúc bá?"
Ba người thấy vậy, tất cả đều kinh hãi, nhanh chóng tiến đến đỡ người bị thụ thương dậy.
Người này là quản gia Lương gia Phúc bá, đi theo Lương An Lan mấy thập niên, vẫn luôn giữ khuôn phép, cẩn trọng, từ trên xuống dưới Lương gia đều coi hắn là người nhà.
"Lão. . . Lão gia, bọn họ. . ."
Phúc bá run sợ nói lắp, chỉ chỉ ngoài cửa.
Lương An Lan nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy hai người, một nam một nữ chậm rãi bước vào Lương gia, rất nhanh đã đến trước mắt bọn họ.
Tuổi hai người này cũng không lớn, chỉ có 23 24 tuổi.
Nữ da trắng noãn, mặc váy dài, vóc dáng cao gầy, dung mạo tinh xảo, thần thái cao ngạo, ánh mắt đảo qua ba người Lương An Lan, Lương Hoành, Lương Phi Phàm một cái.
"Ta còn tưởng rằng đệ nhất gia tộc Giang Bắc có gì đặc biệt hơn người, thì ra cũng chỉ có cái bộ dáng này?"
Nữ tử có phần khinh thường nói.
Lương An Lan đứng lên, lạnh lùng chất vấn:
"Là các ngươi đả thương Phúc bá?"
"Ai bảo các ngươi không quản tốt chó của mình, để cho hắn ra ngoài cắn bậy, vô lễ đối với bản cô nương cùng sư huynh, đương nhiên bản cô nương phải xuất thủ giáo huấn hắn một chút."
Nữ tử hừ nhẹ nói.
"Hỗn trướng, Phúc bá là loại người gì, ta rõ ràng nhất, hắn tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ trêu chọc các ngươi!"
"Ba, cùng hai cái tiểu vương bát đản này nói nhảm cái gì, trực tiếp đánh cho tàn phế rồi ném ra ngoài là được!"
Hai mắt Lương Hoành tức giận đến sắp nứt ra, nói:
"Lương Xuyên, động thủ!"
"Vâng!"
Tiếng nói rơi xuống, một đạo nhân ảnh lấy tốc độ cực nhanh mà lao tới, một chưởng ẩn chứa chân nguyên cường đại đánh về nữ tử, không hề có một thương hoa tiếc ngọc nào.
Nhưng mà, lại thấy nữ tử khinh miệt cười lạnh, nhấc tay đưa lên đỡ.
Bành!
Nữ tử vẫn không nhúc nhích, nhưng Lương Xuyên lại bị lực phản chấn, thân hình bất ổn mà bay ngược ra ngoài.
Một màn này, không thể nghi ngờ là đã khiến đồng tử toàn bộ mọi người tại đây co rụt lại.
Lương Xuyên chính là đệ nhị cao thủ Lương gia chỉ đứng sau Lương An Lan, đạt tới Chân Nguyên Cảnh hậu kỳ.
Nhưng một chưởng hắn đánh ra, lại bị nữ tử kia chặn lại một cách nhẹ nhàng như thế, thân hình cũng bị chấn động bay ra ngoài.
Làm sao có thể?
"Ngươi là Chân Võ cảnh?"
Dù là Lương An Lan kiến thức rộng, lúc này cũng có chút khó tin.
Một cái tiểu cô nương hơn 20 tuổi, đã đạt tới Chân Võ cảnh?
Từ lúc nào Chân Võ cảnh lại không đáng giá như vậy?
"Ha ha, bây giờ mới biết bản cô nương lợi hại?"
Trong nụ cười của nữ tử mang theo giễu cợt như có như không, nói:
"Nghĩ không ra, ở bên ngoài, đại gia tộc hùng cư một tỉnh đều không có một Chân Võ cảnh, quả thật là yếu đến đáng thương!"
"Bên ngoài?"
Hai chữ, khiến trong lòng Lương An Lan giật mình.
Lẽ nào hai người kia, đến từ gia tộc ẩn thế hoặc là tông môn ẩn thế?
Nghĩ tới đây, hắn lập tức đổi một thái độ cung kính, nói: "Tiểu nhân là Lương An Lan, không biết hai vị đến Lương gia ta là có chuyện gì?"
" Được rồi, nói nhiều với các ngươi cũng không có ý nghĩa gì, ta liền vào vấn đề chính."
Nữ tử nhàn nhạt hỏi nói:
" Đại khái nửa năm đến một năm trước, biên giới Giang Bắc các ngươi có phát hiện qua một cái hồ ly màu trắng mọc ra ba cái đuôi hay không?"
"Tam vĩ Linh Hồ?"
Lương An Lan, Lương Hoành, Lương Phi Phàm gần như là đồng thời lên tiếng.
"Các ngươi biết rõ?"
Nữ tử lộ ra vẻ vui mừng ngoài ý muốn, ngay cả tên thanh niên áo đen một mực trầm mặc cũng là thoáng nhíu mày.
"Đúng là Tam vĩ Linh Hồ xuất hiện qua ở biên giới Giang Bắc chúng ta, tuy nhiên. . ."
"Tuy nhiên làm sao?"
"Tam vĩ Linh Hồ đã bị người ta bắt đi rồi!"
"Ai gan to như vậy, dám bắt đi tam vĩ Linh Hồ của Thiên Đạo Tông chúng ta?"
Nữ tử lộ ra vẻ giận dữ, chất vấn Lương An Lan nói:
“bị ai bắt đi?"
"Hắn gọi là Tiêu Trần!"
Bị cường lực áp bức, Lương An Lan lựa chọn nói ra.
Không phải hắn muốn bán rẻ Tiêu Trần, mà là việc Tiêu Trần bắt tam vĩ Linh Hồ đi ở trong Giang Bắc cũng không phải chuyện bí mật gì.
Cho dù hắn không nói, hai người này bỏ chút thời gian cũng có thể tra được, hắn cần gì phải vì một cái tin tức không phải bí mật, đắc tội hai người này?
"Vậy ngươi có biết cái người gọi Tiêu Trần này hiện tại ở đâu không?"
Nữ tử lãnh đạm hỏi.
"Theo tin tức chúng ta có được, lần cuối cùng hắn xuất hiện là ở trong võ đạo trà hội Yến Kinh Phong gia, các ngươi có lẽ có thể đi Yến Kinh Phong gia tìm một chút."
"Đế đô Yến Kinh sao? Ngược lại thật là trùng hợp, ta cùng sư huynh cũng đang chuẩn đi chỗ đó đi một chuyến."
Nữ tử lẩm bẩm.
"Cô nương, ta có đôi lời muốn khuyên ngươi!"
Lúc này, Lương Phi Phàm bỗng nhiên mở miệng.
"Oh?"
Nữ tử liếc Lương Phi Phàm một cái, nhàn nhạt hỏi :
" nói đi?"
Lương Phi Phàm nói:
"Ta biết kia tam vĩ Linh Hồ đối với các ngươi rất quan trong, nhưng lúc các ngươi hướng về phía Tiêu công tử yêu cầu, thì ngữ khí cùng thái độ nên uyển chuyển một chút, không thì e rằng sẽ phát sinh mâu thuẫn không cần thiết."
"Ngươi sợ ta động thủ đả thương hắn?"
"Không, ta ợ cô nương thụ thương, tính khí Tiêu công tử không tốt lắm, nếu mà cô nương quá kích động, nhất định sẽ thua thiệt!"
Lương Phi Phàm nghiêm túc nói.
"Cái gì?"
Nữ tử vừa nghe, cũng có chút nóng nảy, trợn mắt nói:
" Lẽ nào ngươi cho là ta không phải đối thủ cái Tiêu Trần kia?"
"Cái này. . ."
Lương Phi Phàm do dự một chút, nghiêm túc nói:
"Sợ rằng cô nương thật không phải đối thủ của hắn!"
Cầu kim phiếu, và Tử Linh Thạch từ những đạo hữu thương cho con người nghèo khổ này.